Chương 38
Cho đến hừng đông, khi tôi rời giường, trước mắt tôi hoa lên, thiên toàn địa chuyển, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, từ đêm qua đến giờ tôi chưa ăn gì cả, dạ dày lúc này đã sắp đói chết rồi.
Trong đầu không hiểu sao lại nhớ đến một bài thơ, câu văn đầy đủ tôi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ hai câu”
Nhất định có những thứ.
Bản thân ta không thể hiểu…
Nhất định có những thứ.
Bản thân ta bất lực…
Chỉ hai câu này, còn đoạn đằng sau là gì tôi không thể nhớ ra, lật tung tủ lạnh nửa ngày, tìm được một khúc bánh mỳ gặm gặm rồi bỏ chạy đi làm.
Vì chuyện hôm qua khiến tôi cứ lăn qua lăn lại nên sắc mặt cực kém, mắt thâm quầng và sưng vù, nhìn lại sắc mặt hồng nhuận của Lã Vọng Thú, tinh thần vô cùng phấn chấn, thật nghĩ không biết người này có phải tinh lực quá thừa hay không. Mấy lần làm đêm bộ dạng cũng vẫn bình thường, tôi khó hiểu cầm chổi lau nhà hỏi anh “Anh có phải là người nhóm máu O không?”
“Hỏi cái đó làm gì?”
"Vì em cảm thấy tinh thần của anh rất tốt, tinh lực tràn đầy a." Tôi bĩu môi, tôi cả đêm ngủ không ngon là hôm sau mặt mũi đã 囧 hết cả.
"Anh là nhóm máu AB." Lã Vọng Thú ngẩng đầu liếc tôi, nói, "Có điều, sinh hoạt điều độ, bình thường không dễ cảm thấy mệt mỏi, thể lực cũng như thế mà ..."}
囧, tôi tại sao lại cùng anh ta nói đề tài này, vì cái gì, vì cái gì! Nếu như lúc này không có ai tôi nhất định học theo Mã ca ca gào thét, thế nhưng tôi hoài nghi tôi những sợi thần kinh nhỏ bé của tôi có chịu nổi kích thích kịch liệt thế không…
Chờ tôi giặt dẻ lau trở lại, cửa lại bị khoá trái bên trong, tôi sững sờ, nghe bên trong có tiếng nói chuyện, là đang ng4e điện thoại sao. Đến mức nào mà sợ tôi nghe lén a?
Tôi nghe giọng anh không được vui thì phải?
Có điều nghĩ lại, có lẽ sợ người khác không cần thận đi vào, trong lòng cũng thả lỏng một chút, cất chổi lau nhà cùng Tiểu Lý nói chuyện.
Buổi tối tôi theo lệ cũ đến n4à Lã Vọng Thú ăn cơm, Lã mẹ đột nhiên nói “Dì nghĩ nên gặp cha mẹ con một chút?”
Lã cha ngẩng đầu gật "Như thế có vẻ có lễ phép hơn."
Tôi nhanh chóng nói "Không không, hay là không cần gặp."
Lã mẹ cười nói "Cái này sớm muộn cũng phải gặp, có muốn tránh cũng không được."
Tôi nghẹn lời, Lã Vọng Thú nói "Đã chạy không được, vậy sao phải gấp như thế. Nhà cô ấy gần đây có chút việc..."
"Vâng." Tiểu Nguyệt tiếp lời "Tiểu Kê, ông của cô bị bệnh sao?"
"Ách?" Tôi giật mình nói "Làm sao cô biết?"
"Báo." Tiểu Nguyệt nói "Trên báo viết đầy đấy..."
"A..." Tôi gật đầu, nghĩ cũng đúng, ông nội tôi không thể so với tôi được, ông có bệnh sao không thành tin tức chứ, lại còn bệnh nguy kịch nữa, đột nhiên trong lòng tôi trùng xuống, sắc mặt trắng bệch.
“Chúng ta có nên đến thăm không?” Lã cha hỏi, tôi vẫn không trả lời, Lã Vọng Thú noi “Hay là đừng đi tốt hơn, có lẽ, gia đình cũng không chào đón chúng ta.”
Tôi quay đầu nhìn anh, tuy ngày đó đúng là cha mẹ tôi không đúng, nhưng tôi không nghĩ Lã Vọng Thú sẽ nói ra như thế, còn đang ở trước mặt cha mẹ anh nữa, làm cho tôi cảm thấy khó xử, mà anh hìn4 như chẳng cảm thấy gì.
Lúc ra về tôi nói “Sao anh lại nói thế? Bác và dì không biết chuyện, anh nói như thế…”
“Không lẽ đây không phải sự thật?” Anh hỏi tôi.
“Sự thật đúng là thế, nhưng mà…”
“Sự thật là được rồi.” Anh nói.
Tôi đột nhiên không biết nói gì, nhưng vết thương của tôi nhân lúc tôi không chú ý đã lặng lẽ tràn ra, mạnh mẽ và dữ tợn.
Lúc Hoàng Thư Lãng gọi điện đến, tôi đang cùng Lã Vọng thú ăn cơm trưa, tôi đứng dậy đi đến toilet nhận điện, anh ta nói ông tôi muốn tôi trở về.
Tôi nói “Tôi có thể đi gặp ông, nhưng chính là thời điểm cuối cùng, còn lại tôi sẽ không trở về.” Thời điểm cuối cùng kia, ông mềm lòng thì sẽ cho tôi tự do, nếu tôi mềm lòng tôi sẽ thất bại.
Mà ông sẽ không mềm lòng.
Mà tôi, không cách nào có thể hạ quyết tâm.
“Phượng Hoàng, em..”
“Hoàng Thư Lãng.” Tôi gọi anh ta “Anh biết chuyện cha mẹ tôi sắp xếp đúng không.”
“Đúng.” Anh ta nói, tôi tiếp “Anh nghĩ thế nào? Anh cảm thấy anh có thể đồng ý?”
Anh ta trầm mặc một hồi, sau đó nói “Phượng Hoàng, em biết được anh ái mộ em đã lâu…”
“Không.” Tôi chặn lời anh ta “Người anh ái mộ chính là thiên kim nhà họ Lục, không phải tôi.”
“Vậy em tin tưởng anh ta thật sự yêu mến Lục Tiểu Kê sao?” Hoàng Thư Lãng đột nhiên kêu lên, hình như rất gấp “Nếu như em không phải Lục P4ượng Hoàng, cái gì cũng không phải, em tin là anh ta sẽ thích em sao? Anh thừa nhận, anh thích em một phần cũng vì gia thế của em, thế nhưng cũng không hẳn thế, anh đã dần dần yêu mến ở cùng em.”
“Tôi tin thế.” Tôi đáp, cúp điện thoại.
Lúc đi ra, Lã Vọng Thú đang dùng đũa khuấy thịt trong bát tôi, tôi nói “Có lẽ buổi chiều em sẽ đến bệnh viện xem lần nữa.”
Anh đột nhiên nói “Em về thì nên ở lại lâu một chút, hôm đó không phải cũng không gặp được lâu sao…”
Tôi giật giật môi nói “Nhưng em không thể, em không muốn trở về, làm Phượng Hoàng.” Tôi cũng không còn muốn ăn gì nữa, “Nếu như em đồng ý với ông rồi biến mất không làm, có lẽ em sẽ áy náy cả đời.”
“Em đúng là rất giữ chữ tín.” Anh trêu chọc nói.
“Đó là đương nhiên.” Tôi nhướn mày nói “Tiểu Kê em ghét nhất chính là không tuân thủ lời hứa.” Tôi híp híp mắt nhìn anh ta “Cho nên a, những lời anh nói với em em đều nhớ kỹ, muốn chạy em sẽ đem anh làm thịt.”
Chương 39
Hana: Hự bạn quên không lên kế hoạch… sori sori….
Anh cười nhạo, uống một ngụm trà “Muốn anh đưa em đi không?”
"Để em xem." Tôi khoát tay "Em sẽ tự đi, anh là người quản lý, ba ngày vắng hai, nhỡ đâu mất tiền thưởng thì làm sao? Em chỉ có thể trông vào anh để tiếp tục có cơm ăn trong tháng tới a."
Mệt mỏi ngồi xe 4ơn một giờ, lúc đến bệnh viện, Hoàng Thư Lãng đang đứng trước cửa bệnh viện, thấy tôi vội chào đón "Phượng Hoàng."
"Tình hình thế nào?" Tôi hỏi.
"Ổn định." Hoàng Thư Lãng trả lời.
"Hắc..." Tôi cười "Anh sao không nói cổ văn nữa đi?"
"Em không thích, anh sẽ không nói." Anh ta thấp giọng.
Tôi hạ miệng "Tôi còn không thích cha tôi nữa, anh cũng ghét ông ấy luôn đi?"
Anh ta cúi đầu không nói gì, tôi cũng chẳng muốn tiếp tục, đi thẳng vào bệnh viện, trong phòng cha mẹ tôi và ông nội đang nói chuyện gì đó, tôi ho khan một tiếng, đi vào "Ông sao rồi?"
"Con còn nhớ đây là ông con." C4a tôi cười lạnh một tiếng, tôi cắn môi dưới nói "Cha nhất định phải nói thế sao? Hoặc là cha cảm thấy chúng ta nói chuyện nhất định phải giương cung bạt kiếm thế sao?"
Cha tôi không quay đầu nhìntôi, mẹ tôi nói "Lời này là nó dạy con?"
"Nó?"
"Bạn trai con." Mẹ tôi tra lời "Con từ trước đến nay chưa từng nói chuyện với chúng ta thế này."
Tôi hừ một tiếng "Con cũng không biết được mọi người lại thích gán tôi lên đầu người khác như thế, con không tham gia kỳ thi văn ở trường là do bạn bè xúi giục, chính là bọn họ dạy hư con, con trở về nói một câu mọi người nói là do bạn trai con dạy? Mẹ tại sao không nói cái này là di truyền đi?" Môi tôi run run, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, không biết tôi hôm nay sao nữa, có lẽ bởi câu nói kia của Lã Vọng Thú, bọn họ không chào đón chúng ta.
Cha tôi ngước mắt nhìn tôi "Di truyền? Con nói cái này là do Lục gia truyền lại cho con?"
"Đúng thế." Tôi nắm chặt tay trả lời "Thật may mắn là con không truyền ọi người."
"Khụ khụ..." Ông nội nằm trên giường đột nhiên 4o lớn, cha tôi không trả lời tôi mà nhanh chóng hỏi thăm ông tôi có chỗ nào không thoải mái, ông tôi duỗi ngón tay chỉ vào tôi, tôi nhanh chóng nhìn ông, mặt của ông so với lần trước tôi gặp càng nhợt nhạt hơn, hốc mắt trũng sâu xuống, môi khô nứt nẻ, tôi cảm thấy trong cổ họng có gì đó dâng lên, lấp đầy "Ông nội.. Ông thế nào rồi?"
"Phượng Hoàng.." Ông cố hô lên một tiếng "Nhớ rõ những lời ngày đó ông đã nói với con."
Tôi khẽ giật mình “Ông nội, con đã nói không…”
Tôi còn chưa dứt lời ông đã tiếp tục ho khan, tay run rẩy, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, dịch truyền khẽ tràn ra, tôi bị doạ không thể tiếp tục nói gì.
“Con có phải muốn làm ông nội con tức chết phải không?” Cha tôi căm tức nhìn tôi, loại ánh mắt khiến toàn thân tôi run rẩy, tôi cúi đầu chống lại ánh mắt già nua của ông.
Mẹ tôi đột nhiên mở miệng “Xem ra chúng ta nhất định phải đi gặp người bạn trai kia của con.”
“Mọi người muốn làm gì?” Tôi hỏi.
“Xem lại con đã làm cái gì đi đã.” Cha tôi quát lên “Làm nhân viên vệ sinh, viết cái loại văn chương ngu ngốc gì đó, chẳng lẽ con chê Lục gia c4úng ta không nuôi nổi con sao?”
Đầu óc tôi ong ong, những thứ này là ai nói? Quay đầu nhìn, đã thấy Hoàng Thư Lãng đứng phía sau "Anh..."
"Gọi Thư Lãng làm gì." Cha tôi tiếp tục, "Nếu không muốn người ta biết trừ phi mình đừng làm."
Tôi thu hồi ánh mắt, nhìn cha tôi “Con làm gì không phải từ c4a mà ra sao? Nếu không muốn người biết, a, từ nhỏ đến lớn con với Lục gia này có quan hệ gì sao. Ra khỏi cái nhà kia, ai biết con là con gái Lục gia? Mọi người đã từng ở bên ngoài nói về con chưa? Đúng, con đúng là cái loại không được công nhận đấy, không đúng sao?”
“Bốp.”
Trên mặt bỗng có cảm giác bị đánh, tôi lười chẳng muốn che mặt “Ách, sau bảy năm không đánh, mọi người cảm thấy nhàm chán lắm sao.” Tôi nhìn bọn 4ọ, sự trách mắng này với tôi đã thành thói quen, hoặc là nói từ nhỏ đến lớn tôi không được n4ư tâm nguyện của bọn họ, không thể khiến họ đắc ý tự hào.
Tôi quay người nói với ông nội "Con đi trước, nhưng chuyện này con không thể đáp ứng, trừ phi ông không làm thế nữa." Tôi nói xong xoay người rời đi, ra khỏi bệnh viện, Hoàng Thư Lãng đuổi tới "Phượng Hoàng, thiên hạ không có cha mẹ nào không thương con."
Tôi không quay đầu, cười nhạt "Chính là thiên hạ đã có những đứa con bất 4iếu với cha mẹ."
Anh ta không nói gì, tôi cũng không quay đầu lại, một mực tiến về phía trước.
Mặc dù sau khi về tôi không nói gì, nhưng sự tình vẫn cứ xảy ra, bởi vì cha