Người nào đó phấn khởi “Còn cái con chồn kia, xem ra cũng không phải loại tốt đẹp, lần trước tại bệnh viện tôi đã nhìn thấy anh ra ngứa mắt, đúng là đồ bệnh thần kinh.”
Lúc về đến nhà cũng gần giữa trưa, tuy đã qua bảy ngày của ông tôi, thế nhưng trước cửa vẫn đang treo băng đen, lờ mờ có thể hiểu được vẫn còn có người đến phúng viếng.
Tôi để Lã Vọng Thú đứng đợi ở cửa sau, anh nhìn lan can hậu viện nở nụ cười, đưa tay chỉ vào một gian phòng nói “Em khi bé hay ngồi kia viết chứ à.”
“Vâng.” Tôi gật đầu, chị hàng xóm từng nói anh đã đứng đây định gọi tôi “Khi đó sao anh lại không gọi?”
Anh suy nghĩ một chút “Đại khái… anh lúc đó cũng là một người hèn nhát, nếu như em là con gái Lục gia, mà anh chẳng là gì, anh không muốn xuất hiện.”
“Vậy bây giờ chẳng phải điên đảo rồi sao?” Tôi hỏi.
“Khá tốt.” Anh nói “Em giờ chỉ là một nhà văn nhỏ nhoi, có phải là Dâu Tây Britney?”
“Phì…” Tôi 囧, “Sao anh lại biết?” Tôi chính là sợ bị anh cười nhạo nên mới tự mình vụng trộm đến hiệu sách.
“Em cho rằng Tiểu Nguyệt là người qua đường Giáp sao. Cô ấy chính là em gái anh.” Lã Vọng Thú không khách khí nói.
Tôi mở cửa xe, “Em vào đây.”
Anh gật đầu nói hai từ “Đợi em.”
Đi qua hậu viện, kéo cửa sau, phòng trước lờ mờ nghe được tiếng nói chuyện, quả thật là có người đến, trong lòng tôi trùng xuống, thật sự quá đủ rồi, càng có người ngoài ở đây, việc này… lại càng khó.
Tôi ho khan một tiếng đi đến phía trước, người cũng không ở đó, trên bàn còn đặt một ấm trà, trong chén khỏi vẫn bay lên, đầu kia, trong thư phòng có tiếng nói, mẹ của tôi đi ra, trông thấy tôi thì giật mình “Đã về rồi?” Nói rồi kéo góc áo của tôi đi đến trong phòng “Thật đúng lúc, may mà có con.”
Tôi khẽ hừ một tiếng, “Không biết ai lại chọn thời điểm này mà đến đây.”
Mặt mẹ tôi trắng không chút máu liếc tôi, “Không được, thế mới phải gọi là Thư Lãng.”
“Mẹ nghĩ rằng con và mẹ sẽ đi ra ngoài gặp người?” Tôi cười nhạo một tiếng, mẹ cũng không thèm để ý tôi, tôi nhìn trong phòng, bên trong là đồ đạc của tôi, gọn gàng ngăn nắp, so với cái ổ gà của tôi còn ngăn nắp hơn, một tối mà có thể dọn được thế, thật đúng là phong cách của mẹ tôi.
Đang nghĩ linh tinh, Hoàng Thư Lãng đi đến “Phượng Hoàng…”
Tôi nhìn khuôn mặt trắng nõn của anh ta, ánh mắt trốn tránh, giống như rất khó đối mặt được với tôi, một lần hai lần, tôi đem những gì áy náy của anh ta biến thành không có, tôi cười cợt nói “Sao? Gặp tôi trở về không hài lòng?”
“Anh…” Anh ta cắn môi dưới, cảm thấy khó khăn “Thôi, không nói cũng được…”
Tôi cười lạnh một tiếng, đánh giá trong phòng, “Chuyện lớn nha, tìm công ty chuyển nhà, từ thành phố S chuyển đến đây cũng tốn không ít công…” Tôi quay đầu nhìn anh ta, sắc mặt anh ta càng lúc càng khó coi, “Sao? Cảm thấy khó nghe? Bọn họ nói với tôi càng khó nghe hơn anh biết không?”
Anh ta cúi đầu, tôi nói tiếp “Anh biết không phải sao? Làm cho tôi nghĩ… Vâng, đúng rồi, làm cho người khác cảm giác muốn vào trong chuồng heo, loại người như mày nếu không sinh ra ở nhà này thì chỉ là một phế vậy, còn gì nhỉ… để tôi nghĩ đã, à, sao lại không biết xấu hổ như thế, mày thật sự là nỗi sỉ nhục của gia đình này, lúc trước sinh ra mày không bằng bóp chết luôn cho rồi…”
“Dừng. Đừng nói nữa.” Hoàng Thư Lãng cắt lời tôi, tôi cười “ha ha ha, cảm thấy khó nghe sao? Cái này có là gì, những lời này từ khi tôi mười chín tuổi mỗi ngày đều nghe, bọn họ không nói với anh, không sợ, đợi tôi trở lại, bọn họ sẽ nói, anh cứ từ từ mà nghe nhé…”
Khuôn mặt tuấn tú của anh ta trắng bệch, môi cũng vì thế mà trắng theo, “Anh không muốn…”
“Chính là anh làm.” Tôi hét lên “Anh đưa tôi trở về, Hoàng Thư Lãng, tôi đôi khi không hiểu anh đang nghĩ cái gì, nịnh nọt cha tôi đối với anh mà nói quan trọng thế sao, để anh hết lần này đến lần khác lừa tôi… sau đó, anh có thể có được mọi thứ anh muốn sao?”
Tôi nhìn anh ta, nỗi bực trong lòng cuối cùng cũng phát tiết ra, thở phì phì, anh ta cúi đầu “Phượng Hoàng, nếu có một ngày, anh cũng hi vọng có thể giống em, tiêu sái rời đi.”
Tôi ngây người, anh ta ngẩng đầu “Có lẽ, em dám…”
“Anh mới không có cái gan này.” Tôi nói “Trừ phi chọc phải tôi, con người của tôi thứ gì cũng chịu đủ rồi…”
“Cái gì là nhịn không được gì?” Anh ta giận dữ nói, tôi bỗng nhiên nhếch miệng, miễn cưỡng cười một chút “Tôi lại muốn biết…”
“Con muốn biết thế nào là bất hiếu với cha mẹ sao?” Một giọng nói trầm ổn truyền đến từ cửa, tôi cùng Hoàng Thư Lãng quay đầu nhìn, cha của tôi đang đứng ở cửa ra vào, nghiêm mặt, Hoàng Thư Lãng sợ ngây người, nói chuyện lắp bắp “Giáo sư, em…”
“Anh đi ra ngoài.” Cha tôi lạnh lùng nói.
Hoàng Thư Lãng nhanh chóng bước đi, bước một bước lại ngừng lại “Giáo sư, em cảm thấy…”
“Thư Lãng…” Mẹ của tôi ở bên ngoài gọi mộttiếng “Nhanh đến đây.”
“Cô giáo…” Hoàng Thư Lãng đột nhiên do dự, đứng mãi không chịu đi, cha của tôi đã đi đến “Sau bảy ngày, con vẫn cứ thế đi, ta cho con đi không có nghĩa là vẫn để cho con ở bên ngoài.”
“Vậy cha để cho con trở về để làm gì?” Tôi trả lời “Con cái gì cũng không có, giữ lại chỉ tổ doạ người.”
“Con cũng biết bản thân doạ người.” Cha tôi mở miệng Cua “Khi ông con còn ở bệnh viện, có nhiều người ta không tiện nói, nhưng giờ mọi người đều đã biết con là con gái Lục gia, chẳng lẽ con còn muốn tiếp tục ở ngoài doạ người nữa sao?”
“Ách..” Tôi cười.” “Thì ra thế? Bởi vì con lần đầu lộ diện, sự hiện hữu của con là cần thiết? Cho nên cha mới nhất quyết đem con về?”
“Ở nhà có gì không tốt.” Mẹ tôi đi đến nói “Thư Lãng có gì không tốt?”
Lại nói đến chủ đề này, tôi quả thực không biết phải nói gì cho tốt “Chuyện này từ đầu đến cuối không quan hệ với anh ta?”
Cha của tôi nói thẳng “Hỏi thẳng con, trở về hay không?”
“Trở về thì thế nào? Không về thì thế nào?” Tôi hỏi lại.
“Trở về chúng ta có thể giúp con lấy lại thể diện, làm thiên kim của Lục gia.” Cha của tôi nói, “Không trở lại, con cùng người kia cũng không có kết quả tốt, con có thể chịu được, nhưng anh ta sẽ không chịu được…”
“Đây là uy hiếp con?” Tôi nhướn mi.
“Muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Cha tôi nói.
Tôi vừa nói, đi qua một bên, nhìn đồ đạc của mình “Xếp ra rất tốt..” Tay chạm lên máy tính, sách vở, kéo ngăn kéo “Đồ bên trong vẫn giống như cũ?”
“Đó là đương nhiên.” Mẹ của tôi nói “Mẹ không chịu được sự lộn xộn.”
Tay tôi tiếp tục dò xét, sờ đến một thứ lạnh buốt, tôi cười “Con nghĩ, nếu như thiên kim Lục gia vì muốn bỏ nhà đi mà tự sát, mọi người nói xem chuyện này có thể là một tin tức hay không?” Nói rồi tôi lấy từ ngăn kéo, một con dao sắc nhọn, tôi cười.
“Phượng Hoàng, con…” Mẹ của tôi kêu lên.
Tôi một tay cầm kéo, một tay lấy điện thoại “Điện thoại đài truyền hình số bao nhiêu nhỉ?”
“Con dám.” Cha tôi hét lên, giọng Hoàng Thư Lãng rên rỉ “Phượng Hoàng, em đừng làm chuyện dại dột…”
“Con vì sao không dám?” Tôi hỏi ngược lại “Con nhiều quá chỉ là một con gà, con không sợ doạ người, nhưng là mọi người dám sao?”
Ba của tôi hít một hơi, “Mày muốn thế nào?”
“Chúng ta không phải đều mệt mỏi sao?” Tôi nói, dao dán lên cổ tay tôi, mát mát “Làm mọi người đều thoải mái, không được sao?”
“Chuyện này là không thể.” Ông quát lên “Lục gia thư hương không thể đoạn.”
“Chính là cha tự chặt đứt.” Tôi nói, “Mặc kệ cha phàn nàn thế nào, mọi chuyện cũng đã xảy ra, vĩnh viễn không thể quay lại, mọi người đã mất đi người thừa kế, giờ còn muốn mất cả con gái hay sao?”
Mẹ của tôi kéo tay áo cha tôi, ông vẫn như trước không buông tha “Mày có bản lĩnh thì cắt xuống…”
Tôi