"Chị Trấp Thủy?"
Khóe mắt Cảnh Tiểu Lang nhỏ lệ, nhào vào lòng cô. Thân thể Tiểu Nha cứng ngắc tại chỗ, còn tiểu tử thì ôm lấy bắp đùi, thanh âm yếu ớt vang lên:
"Mẹ!"
"Các người là?"
Tiểu Nha thấy trước mặt một trận choáng váng, thân người lảo đảo xém chút ngã xuống, Giản Niên thấy vậy kịp thời chạy tới đỡ lấy cô.
"Hỏa Hỏa, chị Trấp Thủy đây là thế nào?"
"Đưa cô ấy rời đi trước rồi tính."
Giản Niên vừa nói xong, trên mặt liền bị một quyền.
Vì do không ngờ cô ấy sẽ có chiêu này, nên Giản Niên thả lỏng tay giữ lấy cô, vuốt ve cằm bị đau.
"Chị Trấp Thủy! Chị muốn đi đâu vậy?" Cảnh Tiểu Lang muốn ôm cô lại.
"Buông ra!"
Tiểu Nha liền đẩy cô ra, Cảnh Tiểu Lang ngã trên đất, tiểu tử lập tức chạy lại lo lắng nói:
"Mẹ, mẹ không sao chứ?"
"Chị Trấp Thủy..... chị không nhớ ra em ư... ?" Cảnh Tiểu Lang lau nước mắt trên mặt.
"Tôi không quen biết các người!"
Ngực Tiểu Nha cứng lại, nhìn mặt mũi cô gái đang khóc thút thít trước mặt, lòng cô không hiểu sao lại bị như vậy.
"Đừng lại tới làm phiền tôi!" Tiểu Nha chạy như điên rời đi.
"Nạp Lan Chỉ Thủy đáng chết, cái cằm của tôi!"
Giản Niên thật vất vả mới lấy lại tinh thần, khi nhìn thấy người ngồi dưới đất, trong mắt tràn đầy đau buồn, thì vội vàng chạy tới.
"Tiểu Lang Lang, chúng ta không cần cô ta nữa!"
"Quay đầu em liền tìm cho chị một người tốt hơn!" Giản Niên tức giận.
"Hỏa Hỏa..... Chị Trấp Thủy chị ấy sẽ không sao chứ?" Cảnh Tiểu Lang ngơ ngác quay đầu lại.
"Chuyện này..... có lẽ không sao đâu." Giản Niên chột dạ dời đi ánh mắt.
"Đi ra!"
"Cút khỏi đầu tôi!"
Tiểu Nha vừa chạy, một bên vừa ôm đầu, cô gái vừa rồi, rất nhiều những hình ảnh về cổ cứ bay vào đầu cô, đuổi cũng không đi. Nhưng cứ cố tình vẫn không nhớ ra được.
"A! !" Tiểu Nha thống khổ lớn tiếng kên lên, tăng nhanh tốc độ trên đôi chân.
Chạy được một đoạn, cô không biết là mình đang ở đâu, và phải đi về đâu. Cô chỉ muốn thoát khỏi ma chướng trong đầu, rốt cuộc cô dừng lại trước cửa một căn tiệm, từ từ ngồi xuống.
Thân tâm mệt mỏi làm cô từ từ nhắm mắt, trong ý thức mơ hồ, cô cảm thấy những hình ảnh nọ đang dần dần tiêu biến.
"Vậy là tốt, vậy là tốt rồi....." Cô lầm bầm, rồi thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chói chang rọi lên gương mặt cô, cảm giác được có người đang đẩy mình, Tiểu Nha mở mắt.
"Tiền thái nương?!" Tiểu Nha khiếp sợ đứng lên.
"Tiểu Nha! Hôm qua cháu đã chạy đi đâu? Dọa chết cô a, cháu ngồi đây cả đêm ư?" Tiền thái nương nhìn cô từ đầu đến chân.
"Cháu xin lỗi.... Tiền thái nương, cháu không nhớ được..... chuyện ngày hôm qua." Tiểu Nha cúi đầu, nhẹ giọng nói.
"Cháu vẫn chưa ăn sáng đúng không? Vào trong với cô trước đi."
Tiền thái nương nhìn cô, tiến lên mở cửa.
"Tiền thái nương... nơi này xảy ra chuyện gì vậy?" Tiểu Nha nhìn cửa tiệm trống vắng, mặt đầy không hiểu. Bình thường vào thời điểm này khách hẳn đã ngồi đầy ra rồi.
"Nha đầu, chuyện ngày hôm qua cháu thật sự không nhớ được?" Tiền thái nương không thể tin nhìn cô.
"Dạ." Tiểu Nha gật đầu một cái.
"Được rồi, Tiểu Nha, cô làm cho cháu chén hoành thánh trước đã." Tiền thái nương vừa nói vừa xuống bếp.
"Thái nương, để cháu giúp cô."
Trong tủ lạnh một ít hoành thánh chưa bán còn lưu lại, nước lèo nấu sôi rồi, Tiền thái nương đổ hết số hoành thánh dư đó vào trong nồi.
Chỉ chốc lát sau, mùi hoành thánh nóng hổi thơm ngát liền ra lò.
"Tiểu Nha, tới ngồi ăn đi." Tiền thái nương bưng hoành thánh để lên bàn.
"Cảm ơn, Tiền thái nương cô không ăn sao?" Tiểu Nha nhìn hoành thánh chỉ có một chén.
"Từ lúc đi ra cô đã ăn rồi, cháu ăn đi." Tiền thái nương ngồi vào đối diện cô.
"Trong bếp còn dư lại một ít, không đủ thì đợi một lát cô lấy thêm cho cháu."
Tiểu Nha thời điểm đang định ăn, thì con gái Tiền thái nương Tiền Hiểu tiến vào.
"Cô còn mặt mũi quay về đây sao?!"
Cô một tay chống nạnh, một ngón tay chỉ vào Tiểu Nha, hung hăng nói, tựa như Tiểu Nha là loại người tội ác gì cũng làm vậy.
Tiểu Nha ngạc nhiên hoài nghi nhìn cô.
"Đều tại cô cả! Cửa tiệm mà chúng tôi cay đắng trăm bề làm nên đã bị cô phá hủy hoàn toàn, còn phải bị người ta kiện ra tòa! Còn phải bồi thường tiền! Cô còn mặt mũi mà ở đây ăn uống hả?" Tiền Hiểu tức giận tiến lên đoạt lấy chén hoành thánh một phát làm nó rớt bể trên mặt đất.
"Hiểu Hiểu!" Tiền thái nương tức giận kêu lên.
"Mẹ! Mẹ còn giúp đỡ cho cô ta?"
"Mẹ à! Mẹ có biết người bị cô ta đánh ngày hôm qua muốn chúng ta phải bồi thường một triệu không, chúng ta đi đâu để mà làm ra số tiền đó đây?"
"Một triệu?!" Tiền thái nương hiển nhiên cũng bị chấn kinh, Tiểu Nha yên lặng đứng lên.
"Tiền thái nương, có thể nói cho cháu ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
"Người cô xấu xí đã đành? Cô còn muốn chống chế nữa hả?"
"Mẹ, chúng ta giao cô ta cho cảnh sát, họa là do một mình cô ta gây ra, để cô ta hoàn toàn chịu trách nhiệm! Dù sao cô ta vốn cũng không có quan hệ gì với nhà chúng ta." Tiền Hiểu vừa nói vừa kéo cô đi, bị Tiền thái nương ngăn lại.
Tiền thái nương đi tới trước mặt Tiểu Nha, nhìn cô nói:
"Cháu à, cháu hãy chạy đi."
"Mẹ!" Tiền Hiểu sau khi nghe xong, lại muốn tiến lên, nhưng vẫn bị Tiền thái nương cản lại.
"Thái nương, cháu không đi." Tiểu Nha nghiêm túc nói, cô đỡ bả vai Tiền thái nương.
"Nếu quả thật là do cháu làm, cháu sẽ đi tự thú."
Đợi Tiền thái nương kể hết mọi chuyện đã xảy ra hôm qua, Tiểu Nha đột nhiên quỳ xuống.
"Tiểu Nha, cháu làm gì vậy?" Tiền thái nương kinh hoảng nhìn cô.
"Thái nương, cháu xin lỗi!" Tiểu Nha dập đầu một cái.
"Thái nương đã thu nhận cháu, cho cháu ăn cho cháu ở, vậy mà cháu lại làm ra chuyện sai lầm như vậy!" Dù cơ bản cô không nhớ được mọi chuyện phát sinh hôm qua, nhưng trong lòng Tiểu Nha vẫn hết sức áy náy, cô lại liên lụy hai mẹ con thái nương.
"Thái nương, ngay bây giờ cháu sẽ đi đến đồn cảnh sát tự thú, nói cho bọn họ chuyện này là do một mình cháu làm, không liên quan