"Tớ nói cậu Nạp Lan, bộ cậu định cùng Laura Carano một tuần thật?"
Sau khi Nạp Lan Chỉ Thủy vào cửa, Sở Khiết theo sát sau.
"Đây chẳng phải điều cậu muốn à?" Nạp Lan Chỉ Thủy xoay người nói,
"Tớ đó là nói đùa có được không vậy?" Sở Khiết khoát tay.
"Cả ngày cậu toàn mặt chau mày ủ, chính là đang suy nghĩ chuyện này?" "Thịt viên!"
Nạp Lan Chỉ Thủy không để ý tới cô, ngược lại gọi tên Cảnh Tiểu Lang.
"Ô ô~~~"
Cảnh Tiểu Lang vội vàng chạy tới bên cạnh, Nạp Lan Chỉ Thủy ôm cô vào lòng thật chặt.
"Xem ra cậu đã cùng con chó nhỏ này tiến vào thời kỳ yêu đương nồng nhiệt."
Sở Khiết trêu chọc. Chóp mũi Cảnh Tiểu Lang thân mật cọ vào ngực Nạp Lan Chỉ Thủy, cố gắng ngửi lấy mùi hương trên người. Nhưng đồng thời cô đợi ở đây khi hai người vào cửa, đã nghe được đoạn đối thoại.
Laura Carano? Tên của Xà Xà!
Nạp Lan Chỉ Thủy liếc nhìn Sở Khiết,
"Sở Khiết, chẳng lẽ cậu có cách hay hơn?"
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm Cảnh Tiểu Lang ngồi trên sa lon, vuốt ve đầu cô.
"Cái này... đối phương là nhân vật ăn thông cả hắc bạch, nếu luận về thực lực đích thực hai bên cách nhau khá xa."
Sở Khiết ngồi cạnh cô, muốn đưa tay sờ lên Cảnh Tiểu Lang, lại bị cô né tránh. Sở Khiết bất mãn trợn mắt nhìn tiểu tử, Cảnh Tiểu Lang trợn mắt nhìn lại.
"Không chỉ thế, Laura Carano có thể lấy được Băng Lam Chi Lệ đích thực cũng đã bỏ ra không nhỏ."
Trong đầu Nạp Lan Chỉ Thủy nhớ lại mấy tấm hình nọ,
"Có liên quan mấy tấm hình cô ấy cho cậu xem trên xe hôm nay sao?"
Thần sắc Sở Khiết khác thường, hỏi.
"Ừm." Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu,
"Cô ấy tìm thấy Băng Lam Chi Lệ trong một ngôi mộ."
"Ngôi mộ?" Sở Khiết khiếp sợ nhíu mày.
"Không sai, hẳn là trong một lần hoạt động thám hiểm. Người đồng hành cùng cô ấy cơ hồ không có ai sống sót, hơn nữa nhìn trong hình, bọn họ hẳn đã bị nhiễm một loại vi khuẩn nào đó."
"Người bị nhiễm trong thời gian cực ngắn toàn thân sẽ chảy máu, nội tạng tan chảy."
"Hả!"
Sở Khiết không dám tin nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Vậy Laura Carano làm sao để thoát? Vì sao cô ấy không bị lây nhiễm vi khuẩn?" Sở Khiết bỗng nhiên nghĩ đến.
"Tớ không biết, đây hẳn cũng không phải điểm chính chúng ta cần chú ý. Nếu bây giờ tớ không cùng cô ấy tiến hành trò chơi này, sợ rằng cũng không có được bất kỳ câu trả lời nào." Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêm túc nói.
Ô ô ô! Chị gái xinh đẹp đã gặp Xà Xà, chắc không phải đã thích Xà Xà đi.
Cô nhớ dáng dấp Xà Xà thế nhưng rất xinh đẹp.
Xà Xà từng nói, bất kể đàn ông hay đàn bà đều thích những thứ xinh đẹp, Tiểu Lang có tai với đuôi, xấu xí sẽ dọa đến người ta. Ô ô ô!
Nghĩ như vậy, đầu nhỏ Cảnh Tiểu Lang lập tức rũ xuống, một bộ dáng vẻ uể oải.
"Thịt viên!" Nạp Lan Chỉ Thủy gọi cô,
"Ô..."
Cảnh Tiểu Lang mặt chau mày ủ đáp.
"Không thoải mái sao?"
Hai tay Nạp Lan Chỉ Thủy ôm lấy cô, ánh mắt quét qua một vòng trên người cô.
"Ô..."
Cảnh Tiểu Lang huơ huơ đầu, đuôi dài rũ xuống, ánh mắt hơi híp lại.
Tay Sở Khiết không kiềm được liền muốn bóp đuôi Cảnh Tiểu Lang, dưới ánh mắt uy hiếp của Nạp Lan Chỉ Thủy ngưng động tác.
"Sở Khiết, thịt viên hình như thấy không thoải mái, tớ phải đưa nó đi bệnh viện một chuyến."
"Nạp Lan, có vẻ như nó đâu có khó chịu. Có phải cậu hơi quá nhạy cảm rồi không."
Sở Khiết kinh ngạc trong lòng, trình độ ân cần của Nạp Lan Chỉ Thủy dành cho con chó nhỏ này hình như hơi quá rồi.
"Ngao ô!"
Biết Nạp Lan Chỉ Thủy quan tâm mình, Cảnh Tiểu Lang giống như toàn thân hăng tiết vịt, cao hứng đung đưa bốn cái móng vuốt, liên lụy cái đuôi xoa lên mu bàn tay Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Ô ô ô!"
Con ngươi cô trở nên sáng ngời, vẻ uể oải không phấn chấn vừa rồi sớm đã không còn bóng dáng.
"Thịt viên, mi quả thật không thấy khó chịu đâu hết?"
Nạp Lan Chỉ Thủy không yên lòng hỏi lại.
"Nạp Lan, cậu mới rồi là đang nói chuyện với một con chó?"
Sở Khiết giương miệng thật to, đủ để nhét một trái táo.
"Thịt viên, là đặc biệt."
Nạp Lan Chỉ Thủy chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói một