Nhà hàng tây Ái Lệ Duy Á.
Là nhà hàng do thiên kim Annie tập đoàn Trường Hồng bỏ vốn mở ra. Nghe nói cô ấy từ năm mười tám tuổi đã luôn một mực du học nước ngoài, một hai năm gần đây mới trở về, sau khi trở lại thì nảy ra ý tưởng mở căn nhà hàng này.
"Cậu làm sao lại nghĩ đến đến nơi này ăn cơm vậy?"
Nạp Lan Chỉ Thủy vừa vào cửa, liền nhỏ giọng nói.
"Có vấn đề sao? Nghe nói đồ ăn ở đây không tệ mà."
Sở Khiết không hiểu, luôn cảm thấy Nạp Lan Chỉ Thủy hình như rất bất mãn với nơi này.
Từ sau khi xuống xe, Cảnh Tiểu Lang luôn một mực ôm lấy cánh tay Nạp Lan Chỉ Thủy, yếu ớt cúi đầu.
Cảm nhận được sự bất an của cô, Nạp Lan Chỉ Thủy cầm tay,
"Không sao đâu, chúng ta tới đây để ăn cơm."
Phụ vụ rất lễ phép dẫn các cô tới chỗ ngồi, còn tỏ ý các cô hãy cởi áo khoác giao cho bọn họ, vì có một nơi dành riêng để cất giữ áo khoác.
"Tiểu Lang, cởi áo khoác đi."
Cảnh Tiểu Lang gật đầu, có chút vụng về cởi áo khác trên người.
Nạp Lan Chỉ Thủy thấy vậy,
"Ngồi yên đừng động đậy, để chị."
Sở Khiết tay cầm thực đơn khẽ run rẩy, che cả khuôn mặt, con ngươi cũng sắp trừng rớt ra ngoài.
"Cần tớ cho cậu cái măm có khoét hai con mắt không?" Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh lùng nói.
"Nạp Lan, chơi vậy hổng vui."
Cảnh Tiểu Lang ngó đông một chút, rồi lại ngó tây một chút, đối với nơi này hình như thật hết sức tò mò.
"Em chưa từng ăn món Tây?" Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi,
"Không phải vậy... chị Trấp Thủy, nơi này hẳn rất mắc tiền."
Cảnh Tiểu Lang rụt đầu một cái.
"Em không cần lo lắng gì đâu." Nạp Lan trấn an nói,
"Em ở nhà chị họ trong nước đã rất ngại rồi ạ... còn ăn uống mắc tiền như vậy... không tốt lắm đâu."
Trong ấn tượng Cảnh Tiểu Lang, hai mẹ của cô đã từng giáo dục cô rất tốt.
"Nạp Lan, cậu nhặt được bảo vật rồi!" Sở Khiết mạc danh kỳ diệu nói,
"Bữa cơm này cậu trả tiền." Nạp Lan Chỉ Thủy quẳng ra một câu,
"Hả??!"
Sở Khiết khoa trương kêu thành tiếng.
"Bữa cơm này Sở tỷ tỷ của em mời, cho nên em chỉ cần chịu trách nhiệm ăn thật no vào là được rồi, còn chuyện tiền nong không cần quan tâm đến. Sở tỷ tỷ rất nhiều tiền, đúng không?" Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn cô, Sở Khiết gật đầu lia lịa.
"Cảm ơn Sở tỷ tỷ."
Cảnh Tiểu Lang cười nhìn về phía Sở Khiết, Sở Khiết chỉ có thể nhoẻn miệng cười một tiếng. Trong lòng oán hận, hối hận tím gan tím ruột.
Có được sự đồng ý của Nạp Lan Chỉ Thủy, Cảnh Tiểu Lang hướng về mấy thứ này nọ trong thực đơn, chỉ rồi lại chỉ.
"Tiểu Lang, em hiểu hết những thứ này?"
Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi, khi cô nhìn thấy trên thực đơn toàn tiếng Anh, liền muốn gọi lại Tiểu Lang.
"Dạ."
Cảnh Tiểu Lang gật đầu, Nạp Lan Chỉ Thủy cùng Sở Khiết đồng thời nhìn nhau, cô vốn cho rằng Cảnh Tiểu Lang vì sự đặc thù của bản thân, cho nên phần lớn rất có thể không có tiếp thụ qua giáo dục chính quy.
Nhưng bây giờ nhìn lại, Cảnh Tiểu Lang hẳn đã từng đi học, hoặc giả có thể là sinh viên đã tốt nghiệp đại học chính quy cũng nên. Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy thở phào nhẹ nhõm, như vậy liền có thể bài trừ Cảnh Tiểu Lang tồn tại vấn đề về trí lực rồi, cô cảm thấy vui mừng cho cô bé.
"Chị Trấp Thủy, sao vậy?"
Cảnh Tiểu Lang nhìn chằm chằm Nạp Lan Chỉ Thủy, chớp mắt.
"Tiểu Lang, em có từng học đại học không?"
"Đại học... Tiểu Lang chưa từng học đại học, nhưng Tiểu Lang có từng đi đọc." Cảnh Tiểu Lang cúi đầu.
"Chị không phải ý này đâu..."
Cảm thấy Cảnh Tiểu Lang tâm trạng xuống thấp, Nạp Lan Chỉ Thủy cho rằng câu hỏi của mình đã tổn thương cô bé.
Trên thực tế Cảnh Tiểu Lang đích thực chưa từng có cái gọi là giáo dục chính thống, sau khi cô học xong tiểu học, Cảnh Lang cùng Lục Hồng đưa cô đến một ngôi trường đặc biệt phụ trách đào tạo giáo dục cho những đứa trẻ trong yêu tộc, trong đó có rất nhiều 'hỗn huyết', chỉ là đa số bọn trẻ con các tộc, là loài người cùng yêu quái, còn giống Cảnh Tiểu Lang đứa trẻ có một phần tư