"Chi Trấp Thủy... là em... đã hại chị rồi..."
Cảnh Tiểu Lang lã chã nước mắt, thật vất vả mới nhả được một câu đầy đủ.
"Ô ô ô ô ô."
Hai tay Cảnh Tiểu Lang bụm mặt thất thanh òa khóc.
Thần sắc Giản Niên không vui trợn mắt nhìn Sở Khiết,
"Vốn dĩ... chính là như vậy..."
Ý thức được mình đã hơi nặng lời, hơn nữa dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của Giản Niên, thanh âm Sở Khiết nhỏ xíu lại.
"Biến đi ngay lập tức cho tôi."
Giản Niên kéo Cảnh Tiểu Lang vào lòng, tự động xem thường Sở Khiết.
"Tiểu Lang không muốn chị Trấp Thủy có chuyện, ô ô ô."
Cảnh Tiểu Lang kêu khóc.
"Chị ta sẽ không có việc gì, Tiểu Lang không khóc." Giản Niên an ủi.
Hai mắt Sở Khiết trên người cả hai quan sát, trong nháy mắt giống như hiểu ra gì đó, gật đầu một cái. (bát quái mọi lúc mọi nơi =)))))
"Tình huống chị Nạp Lan đã ổn định lại." Lúc này, bác sĩ bước ra.
"Bác sĩ, cậu ấy sẽ không có gì phải không."
Sở Khiết khẩn cấp hỏi.
"Ừ, chỉ là tâm trạng cô ấy kích động quá thôi." Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu.
Sở Khiết vừa nghe, nhất thời luống cuống, muốn xông vào phòng bệnh.
"Bác sĩ Tư Đồ sẽ điều trị tốt cho chị ta, cô không cần lo lắng." Giản Niên bình tĩnh nói.
"Tiểu Lang Lang, đừng đau khổ, em sẽ trả lại cho chị một Nạp Lan tỷ tỷ lành lặn."
Giản Niên quay đầu đôi mắt nhìn Cảnh Tiểu Lang.
"Bác sĩ Tư Đồ? Tư Đồ Vị Ương?!" Sở Khiết ngạc nhiên mừng rỡ hỏi.
"Không sai." Giản Niên nói.
"Cô thế nhưng lại mời được cô ấy tới giúp đỡ..."
Sở Khiết âm thầm lấy làm kinh ngạc, Tư Đồ Vị Ương, là một huyền thoại trong giới y học. Là 'thần y' thời hiện đại, từng nghe cô ấy có thể cứu sống người sắp chết, các loại truyền kỳ liên quan về cô có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết đắt khách luôn rồi.
Nhưng không hiểu sao tính tình cô ấy lại quái gở, lập dị. Hành tung thì bí ẩn, không tùy tiện cứu chữa cho người.
"Chuyện này cũng không có gì, xem như là tôi nợ chị ta đi."
Tầm mắt Giản Niên lần nữa chuyển về bên trong phòng bệnh.
Nạp Lan Chỉ Thủy mở mắt, rốt cuộc cô đã bình tĩnh đón nhận sự thật. Gương mặt cô rất cao sẽ khó phục hồi được như cũ.
"Sao vậy? Chuẩn bị lẳng lặng một mình tìm đến cuộc sống cô đơn đến lúc chết?"
Thanh âm quen thuộc vang lên, Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêng đầu, chỉ thấy Nguyệt mặc một bộ đồ y tá, ngồi xuống ghế.
"Thì ra tất cả những thứ này đều không phải mơ..."
Nạp Lan Chỉ Thủy tự lẩm bẩm, giọng rất bình tĩnh.
"Chậc~ đùa chẳng vui tí nào."
Nguyệt nhún vai, nhướng mi nói.
"Tại sao cô lại ở đây?" Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi.
"Vất vả lắm ta mới đến được trần gian, kiểu gì cũng phải một lần chơi cho đã, ăn uống cùng với các tuấn nam mỹ nữ tự nhiên là không thể thiếu. Nhưng trước đó, phải tìm được người có tiền làm chỗ dựa đã."
Nguyệt đắc ý vừa nói.
Gương mặt Nạp Lan Chỉ Thủy đầy hắc tuyến, hận không thể lúc này xuống giường quẳng cái tên không biết xấu hổ này là gì ra ngoài cửa sổ.
"Cô thử nhìn tôi đi, như thế này, lẽ nào là một sự lựa chọn tốt?"
Nạp Lan Chỉ Thủy trừng mắt nhìn.
"Ồ không, đây chẳng qua chỉ là tạm thời thôi." Nguyệt dáng vẻ một bộ trong lòng đã có tính toán.
"Cô xuất hiện ở đây với bộ dạng này, phải chăng là hơi huyênh hoang quá rồi?" Nạp Lan Chỉ Thủy đột nhiên hỏi.
"Nào có người phàm trần lại nhìn thấy được linh hồn."
Nguyệt híp mắt, khinh miệt nói.
"Tôi là người phàm trần đây."
"Bởi vì cô khác." Nguyệt thản nhiên nói.
"Cho nên hỡi thiếu nữ xinh đẹp, hãy phấn khích lên! Còn có một đống trai đẹp đang chờ cô đi chinh phục đây!"
Chứng cuồng loạn của Nguyệt lại phát tác.
Nạp Lan Chỉ Thủy nhắm hai mắt lại, chuẩn bị ngủ.
"Ta nói Tiểu Lang đáng thương bên ngoài cửa, đang rơi lệ đó, là vì cô à?"
Nguyệt gian tà nói.
Nạp Lan Chỉ Thủy quả nhiên mở mắt, thoáng chuyển đầu, nhìn một cái.
Tiểu Lang!
Bên ngoài cửa sổ, thiếu nữ đang khóc nức nở nọ chẳng phải là người mà cô tâm tâm niệm niệm sao?
"Có gian tình!" Nguyệt tỏ ra rất hưng phấn.
"Im miệng!"
Nạp Lan Chỉ Thủy nói. Nguyệt nhún vai, làm biểu tình vô vị, xong ẩn đi thân người.
"Chị Trấp Thủy."
Cảnh Tiểu Lang tiến vào, gọi yếu ớt một tiếng. Cô biết Nạp Lan Chỉ Thủy đã tỉnh.
Nạp Lan Chỉ Thủy há miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng. Bộ dạng bây giờ của cô, cũng không muốn liên lụy đến cô bé.
"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang ngồi xuống nhé."
Cảnh Tiểu Lang luống cuống như đứa nhỏ, kéo cái ghế lại từ từ ngồi xuống.
"Em tới đây làm gì?"
Cuối cùng không nhịn được, Nạp Lan Chỉ Thủy hồi đáp một câu.
"Tiểu Lang muốn chăm sóc cho chị Trấp Thủy." Cảnh Tiểu Lang nghiêm túc nói.
"Chị không cần em chăm sóc, đến em một đứa con nít còn chưa trưởng thành nữa là."
Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy ấm áp, nhưng câu trả lời lại khẩu thị tâm phi.
"Ô! Em cũng biết là như vậy, cho nên chị Trấp Thủy mới không để ý tới Tiểu Lang."
Cảnh Tiểu Lang vẻ mặt đưa đám nói.
"Không phải..."
Nạp Lan Chỉ Thủy quay đầu, tầm mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.
"Tiểu Lang nhất định sẽ cố gắng học tập, trở nên mạnh mẽ sau đó sẽ chăm sóc cho chị Trấp Thủy!"
Cảnh Tiểu Lang nắm chặt quả đấm nhỏ.
"Cảnh Tiểu Lang, em vẫn không nên lãng phí thời gian trên người chị."
Vẻ mặt Nạp Lan Chỉ Thủy có chút đau buồn.
"Tại sao chứ?"
Cảnh Tiểu Lang nghiêng đầu,
"Thử nhìn bộ dạng bây giờ của chị đi..."
"Chị Trấp Thủy chính là chị Trấp Thủy a, có khác chỗ nào đâu ạ."
Cảnh Tiểu Lang nghi hoặc hỏi. (Tiểu Lang là nhìn xem coi có chỗ nào khác, thiệt đáng yêu =)))
"Chị tàn phế rồi! Nói vậy em hiểu chưa?"
"Lẽ nào em muốn ở bên cạnh một người xấu xí sao?"
Nạp Lan Chỉ Thủy kích động nói.
"Chị Chỉ Thủy không hề xấu xí chút nào... Tiểu Lang mới là không xứng với chị Trấp Thủy."
Cảnh Tiểu Lang cúi đầu.
"Tại sao em cứ không hiểu vậy? Chị không cần bất kỳ ai ở bên cạnh hết!"
Nạp Lan Chỉ Thủy có chút nổi giận. Dẫu cô biết gương mặt mình có thể sẽ phải dựa vào kỹ thuật phục hồi của phẫu thuật thẫm mỹ, nhưng trận tai nạn này đã mang đến đả kích khiến cô dường như dần dần mất đi dũng khí. Chỉ là cô đang cảm thấy mệt mỏi... bởi vì rõ ràng một giây trước khi đụng xe, cô có thể xác định tên tài xế nọ là cố ý, rõ ràng đây chính là mưu