"Cô đồ thiểu năng này!"
Cố ý xem thường Nạp Lan Chỉ Thủy Annie giống như nói lời tuyên thệ, giơ tay hướng Cảnh Tiểu Lang muốn bạt tai cô bé.
"Dừng tay!"
Bất luận dùng sức ra sao, tay Annie vẫn bị cứng rắn kéo lại, Nạp Lan Chỉ Thủy trừng mắt nhìn cô dữ tợn. Annie sợ ngây người, là cái sợ trong bản năng.
Nạp Lan Chỉ Thủy dùng sức đẩy cô ra.
"Chị dám đánh em ấy thử xem, tôi sẽ cho chị hối hận cả đời."
Cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của Nạp Lan Chỉ Thủy, lạnh băng tuyệt tình như vậy, tựa như có thể khoét một lỗ trong tim người ta.
Ngay cả trước kia Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn cô chán ghét, ánh mắt cũng không như vậy.
Tâm Annie lạnh, tiếp theo ủy khuất. Cô từ từ cúi đầu.
Nạp Lan Chỉ Thủy hộ Cảnh Tiểu Lang vào lòng, ngón tay lau chùi nước mắt cho cô bé,
"Bảo bối, không khóc."
"Ô ô ô!"
Cảnh Tiểu Lang khóc càng dữ hơn, một mặt cảm thấy bản thân thật vô dụng, mặt khác vừa cảm động lời nói của Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Lập tức cút cho tôi!"
Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩng đầu lên rống Annie.
"Em được lắm Nạp Lan Chỉ Thủy, chúng ta cứ đợi mà xem!"
Annie nắm quả đấm, xoay người rời đi.
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm Cảnh Tiểu Lang trở lại phòng bệnh, Cảnh Tiểu Lang vẫn còn thút thít, Nạp Lan Chỉ Thủy cũng luống cuống.
"Bảo bối, nín đi! Chị ta là người xấu, không nên tin lời chị ta."
Nạp Lan Chỉ Thủy hôn lên nước mắt trên gương mặt cô bé, kiên nhẫn an ủi Cảnh Tiểu Lang.
"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang chỉ là cảm thấy rất cảm động..."
Cảnh Tiểu Lang khóc sướt mướt, đáp lại ôm Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Tiểu ngốc nghếch, nếu cảm động vậy là chuyện tốt, khóc cái gì."
Nạp Lan Chỉ Thủy sờ đầu cô bé,
"Ô ô ô, chị Trấp Thủy xấu nhất, luôn chọc cho Tiểu Lang khóc."
Vừa nói, Cảnh Tiểu Lang vừa quăng nắm đấm nhỏ về phía Nạp Lan Chỉ Thủy, giống như cử chỉ nũng nịu của cô gái nhỏ, ngược lại Nạp Lan Chỉ Thủy lại rất hưởng thụ.
"Bảo bối, là chị không tốt, em đánh chị đúng lắm."
Nạp Lan Chỉ Thủy mặc cho quả đấm nhỏ đánh lên, dù sao cũng không đau không ngứa.
"Ô ô ô ô, không đánh, như vậy chị Trấp Thủy sẽ đau."
Cảnh Tiểu Lang bỗng tuôn ra một câu khiến người khác dở khóc dở cười.
"Đầu quả dưa ngốc!"
Nạp Lan Chỉ Thủy quẹt lên chóp mũi cô bé.
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm cô, hôn một cái lên đỉnh đầu,
"Tiểu ngốc nghếch đáng yêu của chị."
Hai người đối diện nhau, đồng thời bật cười.
Một ngày này cả hai vượt qua trong yên tĩnh, Cảnh Tiểu Lang cùng Nạp Lan Chỉ Thủy ăn cơm, xem ti vi, lúc Nạp Lan Chỉ Thủy bày tỏ muốn làm việc, Cảnh Tiểu Lang sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn cô.
Các cô giống như người yêu nhau đã nhiều năm, nương tựa lẫn nhau. Lòng Nạp Lan Chỉ Thủy được lấp đầy, cuộc sống bình thản lại có người yêu cùng nắm tay, không còn cô độc một mình, lòng cô chưa bao giờ cảm thấy phong phú như vậy.
Buổi tối, Cảnh Tiểu Lang lại thúc giục cô nghỉ ngơi sớm một chút, Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu cười.
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm Cảnh Tiểu Lang nằm vào trong chăn, chỉ chốc lát sau, Cảnh Tiểu Lang liền ngủ. Nạp Lan Chỉ Thủy cẩn thận ngưng mắt ngắm nhìn dung nhan ngủ của tiểu tử trong ngực, hôn lên đầu cô bé.
Lại kéo cái nhẫn cỏ trong chăn mà buổi sáng Cảnh Tiểu Lang đeo cho cô, cầm chơi cẩn thận, được một chút thì cười lên.
"Tiểu ngốc Lang, cho nhau thêm một chút thời gian, đến lúc đó, chị sẽ tặng em một chiếc nhẫn đích thực."
Nạp Lan Chỉ Thủy tự mình lẩm bẩm, lại hôn một cái lên gương mặt Cảnh Tiểu Lang, cất chiếc nhẫn cỏ, nằm vào trong chăn.
Gần đây Sở Khiết bận bịu muốn sứt đầu mẻ trán, một mặt cẩn thận ứng phó với đám đấu đá trong công ty, mặt khác phải toàn lực theo dõi chân tướng vụ tai nạn giao thông của Nạp Lan Chỉ Thủy.
Dù từ đầu sự cố này đã được nhận định ngoài ý muốn, tài xế cũng chỉ là một tên đàn ông trung niên miễn cưỡng nuôi sống gia đình qua ngày. Nạp Lan Chỉ Thủy không truy tố hắn, cũng không yêu cầu hắn bồi thường.
Có điều không lâu sau vụ tai nạn tên tài xế đã nhảy lầu tự sát, chết cũng quá trùng hợp đi. Nếu nói vì áy náy chuyện tông Nạp Lan Chỉ Thủy, cũng quá chuyện bé xé ra to rồi. Theo người thân người chết cho hay, người chết khi còn sống đã có triệu chứng hiện tượng uất ức, vì do áp lực trong công việc và cuộc sống.
Nhưng mà, người thân hắn sau khi an táng hắn xong không lâu sau liền di dân cả nhà. Chuyện này quá kỳ quái, Sở Khiết suy nghĩ. Lấy đây làm đầu mối, cô tính toán thử tìm ra chân tướng đằng sau sự việc.
Cô cũng báo lại chuyện này cho Nạp Lan Chỉ Thủy, Nạp Lan Chỉ Thủy liền cho cô đi chợ đen tìm đầu mối, hỏi thăm gần đầy có ai bỏ tiền mua mạng của cô hay những giao dịch tương tự như vậy. Trước đây Nạp Lan Chỉ Thủy có suy đoán, có lẽ người nọ cũng không phải muốn mạng cô, chỉ là muốn cảnh cáo.
Lúc này, Giản Niên hẹn Sở Khiết ra, khiến cô cảm thấy bất ngờ.
Các cô hẹn gặp ở một quán cà phê cũng không mấy nổi tiếng, thời điểm Sở Khiết đến, Giản Niên đang đợi điện thoại.
"Giản tiểu thư, chào em."
Sở Khiết vội vã chào hỏi liền ngồi xuống.
Giản Niên đẩy túi da bò trước mặt đến cho Sở Khiết.
"Thứ này là?"
"Nó chính là thứ chị muốn tìm."
Giản Niên để di động xuống, uống một ngụm cà phê.
Sở Khiết nghi ngờ mở túi, bên trong có một phần hồ sơ cùng vài tấm hình.
"Sát... thủ!"
Sở Khiết xém chút đã kêu thành tiếng, cô kịp thời bụm miệng lại.
Sở Khiết nhìn quanh một vòng, rồi nhanh chóng quét nhìn xấp giấy, còn có mấy tấm hình.
"Tên tài xế đó chính là do cô ta giết."
Giản Niên lạnh nhạt nói.
"Tôi biết chị đang điều tra vụ tai nạn giao thông."
"Thì ra Nạp Lan Chỉ Thủy cũng có phát hiện."
"Chợ đen không có ai mua đầu Nạp Lan Chỉ Thủy, ngược lại lại là tên tài xế này..."
Giản Niên dừng một chút,
"Có điều khó mà tưởng tượng được, cô ta lại tiếp nhận một vụ như vậy."
"Tư... Vô Mệnh."
Sở Khiết dừng thật lâu, mới đọc xong toàn bộ cái tên. Đọc thế nào, cũng cứ thấy mất tự nhiên, Sở Khiết không được tự nhiên giật giật cổ.
"Cô ta là sát thủ đứng vào hàng nhất nhì hung ác, chỉ cần đưa tiền, bất kỳ