"Hừm!"
Cảnh Lang xị mặt, mặc cho Lục Hồng hôn chằng chịt lên gương mặt mình, lên môi, lên thân thể.
Năm tháng trôi qua, nháy mắt hai người đã xấp xỉ bốn mươi. Cảnh Lang vẫn chẳng có bao nhiêu biến hóa, thời gian không thể lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên thân thể cô. Còn Lục Hồng là nhân loại nhưng vẫn vậy, Cảnh Lang vì không muốn cho Lục Hồng đau khổ, nên đã mạo hiểm một chuyến xuống địa phủ, thông qua đàm phán với Thương Lãng Thác, trì hoãn Lục Hồng lão hóa, nhưng vẫn không thể thoát khỏi số mệnh sinh tử luân hồi.
Riêng cả hai đều hiểu như vậy là đã đủ, Lục Hồng vuốt ve gương mặt người mình yêu, thâm tình chăm chú nhìn cô. Gương mặt này, bất luận nhìn bao lâu cũng không nhìn đủ, mỗi lần chạm vào, cô đều mang thành kính quỳ lễ.
Cảnh Lang tóm được cánh tay làm loạn, ngờ đâu mỗi lần chạm vào cũng đều có thể đốt lên ngọn lửa hừng hực trong lòng Cảnh Lang.
"Đưa điện thoại cho em."
Khóe miệng Lục Hồng cong lên,
"Được."
Nhìn hình dáng người yêu phong tình vạn chủng, cơn giận của Cảnh Lang sớm đã mất tăm, ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cô.
"Tiểu Lang Lang, mẹ đây~"
Vừa nghe điện thoại, Lục Hồng liền không đợi kịp nói.
"Mẹ, Tiểu Lang nhớ mẹ lắm!"
Nghe thấy tiếng Lục Hồng, Cảnh Tiểu Lang lập tức kích động nói.
"Ừm ừm~ mẹ cũng rất nhớ Tiểu Lang Lang, có nghe lời Giản Niên không?"
"Tiểu Lang luôn ngoan ạ~" Cảnh Tiểu Lang giống như giành công tự hào nói.
"Haha~"
Lục Hồng khẽ cười. Cảnh Tiểu Lang là núm thịt lấy ra trên người cô, là bảo bối yêu dấu ở trong lòng~ bất luận cô bé tồn tại thiếu sót gì đi nữa, cũng sẽ không thay đổi sự thật cô là đứa con gái do Lục Hồng sinh ra.
Nạp Lan Chỉ Thủy một bên an tĩnh quan sát biểu tình Cảnh Tiểu Lang, qua giọng cô bé, cô biết cha mẹ Cảnh Tiểu Lang nhất định rất yêu thương cô bé.
Trong bụng không khỏi có chút hâm mộ,
"Tiểu Lang."
Cô lên tiếng, nháy mắt cho Cảnh Tiểu Lang.
"Cái đó, mẹ... Tiểu Lang có chuyện muốn nói..."
Giọng Cảnh Tiểu Lang gọi dạ bảo vâng, Lục Hồng ngạc nhiên, lẽ nào tiểu tử lại gây ra phiền phức gì.
"Tiểu Lang Lang, nói mẹ biết con gặp phải chuyện gì rồi phải không?" Lục Hồng khẩn trương hỏi.
"Dạ... mẹ, Tiểu Lang có vợ rồi ạ." Cảnh Tiểu Lang một hơi nhanh chóng nói xong.
"Hả?" Lục Hồng ngẩn ra,
"Vợ?!"
Bỗng cô hướng điện thoại kêu thành tiếng.
Cảnh Lang cũng nghe được, kinh ngạc nhìn về phía Lục Hồng.
"Dạ..... là vợ của Tiểu Lang."
Cảnh Tiểu Lang nhỏ giọng nói.
Lục Hồng hướng Cảnh Lang gật đầu, đồng thời đang xác định lời Cảnh Tiểu Lang, cô tỏ ý cho Cảnh Lang trước an tâm một chút đừng nóng vội.
"Tiểu Lang Lang, xem ra mẹ con mình cần nói chuyện đàng hoàng với nhau một chút."
Lời nói Lục Hồng thành khẩn, trước đó cô hơi thở sâu một chút.
"Ô, chị Trấp Thủy muốn được nói chuyện với hai mẹ ạ."
Trên mặt Cảnh Tiểu Lang lộ ra thần sắc thất vọng, cảm giác mẹ không thích nghe thấy tin tức này lắm.
"Chị Trấp Thủy?" Lục Hồng lặp lại,
"Tiểu Lang, đưa điện thoại cho chị."
Nạp Lang sờ lên gương mặt cô bé, hướng cô nở nụ cười.
Thuận tay cầm lấy điện thoại di động từ tay Cảnh Tiểu Lang,
"Cháu chào bác."
"Chào cháu."
Lục Hồng tận lực giữ trấn định, quả nhiên là giọng phụ nữ.
"Cháu tên Nạp Lan Chỉ Thủy, là người yêu của con gái bác."
Nạp Lan Chỉ Thủy không chút do dự, thản nhiên nói.
"À, là như vậy à."
Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy căng thẳng, rất sợ tiếp theo đối phương sẽ la mắng một trận, cùng với những lời lẽ cũ rich như bất luận ra sao cũng sẽ không giao con gái mình cho cô.
Thế nhưng,
"Thật ngại, ta với mẹ con bé đang ở nước ngoài. Đợi chúng ta trở về, có thể cùng ra ngoài ăn một bữa cơm."
"Còn bây giờ Nạp Lan tiểu thư trước đưa điện thoại cho gái ta, ta có mấy lời muốn nói với con bé."
"Dạ được."
Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩn người, đưa di động về lại cho Cảnh Tiểu Lang.
Giọng điệu như vậy, đối thoại như vậy... giống như đang bàn bạc về thời tiết ngày hôm nay vậy. Nạp Lan Chỉ Thủy rơi vào trầm tư,
"Tiểu Lang Lang, mẹ rất nghiêm túc hỏi con."
"Ô!"
Thân người Cảnh Tiểu Lang căng thẳng,
"Con thật sự thích cô gái tên Nạp Lan Chỉ Thủy đó?"
"Tiểu Lang thích chị Trấp Thủy ạ!" Cảnh Tiểu Lang không chút suy nghĩ trả lời.
Lục Hồng trầm mặc một hồi,
"Đợi mẹ với mẹ con trở về rồi nói chuyện sau, Tiểu Lang Lang phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt đó."
"Ô! Dạ."
Cảnh Tiểu Lang gật đầu. Lục Hồng không nói gì thêm liền cúp máy.
"Mẹ hình như không được vui....."
Buồn bã nhìn chằm chằm điện thoại, bả vai Cảnh Tiểu Lang rũ xuống.
"Tiểu Lang Lang."
Nạp Lan Chỉ Thủy gọi nhẹ một tiếng,
"Chị Trấp Thủy..."
Nhận ra mất mác của Cảnh Tiểu Lang, Nạp Lan Chỉ Thủy hồi thần.
Cô xoay thân người Cảnh Tiểu Lang lại, xoa nắn sau lưng, dành cho cô bé sự ấm áp.
"Hai mẹ hình như giận rồi... ô..."
Cảnh Tiểu Lang cúi đầu, "Sao lại.... vậy?"
"Hai mẹ?"
Nạp Lan Chỉ Thủy kinh ngạc nhìn cô bé, trong đầu nhớ lại vừa rồi trong điện thoại "Ta cùng mẹ con bé...",
"Tiểu Lang Lang, em có hai người mẹ lận?"
Biết rõ nói ra khỏi miệng sẽ có chút kỳ quái, nhưng Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn là nói ra.
"Vâng ạ~ Tiểu Lang có đến hai người mẹ!"
Cảnh Tiểu Lang như thể không cảm thấy kỳ quái gì, ngược lại lại rất tự hào.
Như thể hai người mẹ của cô bé có thể để ca tụng,
"Tiểu Lang... em..."
Nhìn biểu tình trên mặt Cảnh Tiểu Lang, Nạp Lan Chỉ Thủy ý thức được câu hỏi này cũng sẽ không có kết quả gì.
Nếu đã vậy, vậy Cảnh Tiểu Lang thích phụ nữ cũng vì di trường từ các mẹ của em?
Theo cô biết, nữ nữ sinh con với khoa học kỹ thuật xã hội hiện nay vẫn chưa làm được, tuy ở nước ngoài cô từng nghe nói có một vài tổ khoa học nhỏ có hứng thú với vấn đề này.
Nhưng nếu là thụ tinh nhân tạo, do nam giới cung cấp tinh trùng, kết hợp với trứng, rồi cấy vào thân thể người mẹ để thụ thai ngược lại có thể làm được.
Chỉ là từ đầu đến cuối cũng chỉ có cách này, Cảnh Tiểu Lang là thuộc về dạng này