"Tại sao cô không giết tôi?"
Laura hôn lên trán, rồi hôn lên mắt, lúc sắp đến bờ môi.
Thì cô hơi ngẩn người, nhìn người phụ nữ trước mặt.
"Giết tôi đi..."
Lạc Thanh sớm đã rơi đầy lệ, hai hàng nước mắt cứ chậm rãi rớt xuống khỏi đôi mắt thất thần.
Tâm Laura cứng lại, cô ngồi dậy đứng qua một bên.
"Ha~ giết cô, há chẳng phải tôi sẽ nhàm chán à."
Laura nói với giọng điệu tồi tệ, thái độ thờ ơ, tỏ rõ người phụ nữ nằm trên sàn nhà chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, cô cũng không để tâm cảm thụ của cô ấy.
"Vậy thì tôi tự giết mình..."
Lời còn chưa dứt, ngay vào lúc Laura ý thức được lời cô, Lạc Thanh bỗng dùng sức cắn đầu lưỡi của mình.
Máu đỏ tươi theo bên mép tràn ra,
"Cô làm cái gì vậy!"
Laura đưa tay bóp cổ cô, khiến cô phải há miệng.
Trong mắt Lạc Thanh hiện đầy tiếu ý, thời khắc cuối cùng trước khi bất tỉnh, cô run rẩy giơ ngón giữa tay phải lên.
Mắt Laura không chớp nhìn toàn bộ những thứ này, một cơn sóng thần sâu trong lòng vực dậy.
-----
"Coi chừng!"
Một chiếc xe chuyển hàng màu trắng dừng trước cửa viện bảo tàng vốn rất nổi tiếng, tài xế đang ngân nga một khúc nhạc, như đang đùa bỡn đạp gấp thắng xe.
Nhân viên theo xe ngồi cạnh tài xế trợn mắt hung ác nhìn hắn,
"Ai ui, vị tiểu ca đây, tôi chỉ giỡn một chút thôi mà~" tên tài xế cười ha hả nói.
"Giỡn hả? Giá trị đồ trên xe rất là quý, lỡ mà xảy ra sơ xuất gì, tiểu tử cậu đền nổi sao?"
Một thanh niên mặc đồ xám tro, tuổi chừng hai mươi lăm nổi trận lôi đình nói, lòng bàn tay hắn thậm chí đã túa ra mồ hôi lạnh.
"Người anh em, cậu trêu tôi à?"
"Anh tải đồ đến đây cũng đâu phải lần đầu, cái viện bảo tàng này triển lãm toàn đồ giả thôi."
"Không hỏng thì cũng nát? Trị giá chả được mấy đồng." Tài xế xem thường.
"Đúng là gỗ mục không thể điêu khắc." Tên thanh niên hừ lạnh, vội vã mở cửa xuống xe.
Vừa xuống xe, điện thoại hắn reo lên.
"Bệnh thần kinh! Tục ngữ nói đúng lắm, mười nhà gạch hết chín là hố, cái này cũng chả là ngoại lệ." Tên tài xế xem thường.
"Tiền lão sư, chúng tôi đến rồi."
"Đồ đang nằm trên xe..."
"Vậy được, Tiền lão sư, tôi sẽ liên lạc với quán trưởng."
Tên thanh niên nghe điện thoại xong, hướng tên tài xế nháy mắt, tỏ ý hắn xuống mở cửa xe sau.
Tên tài xế huýt sáo, nhảy xuống xe. Cửa mở ra, trong nháy mắt hắn thấy hơi hiếu kỳ rốt cuộc trong này có bảo bối gì.
"Má ơi, thứ này là cái gì vậy?!"
Hắn kinh ngạc mở to mắt, đập vào mặt hắn là khí lạnh thấu xương, cóng đến hắn không nhịn được run cầm cập.
Bên trong buồng xe lớn, chỉ trưng duy nhất một cỗ quan tài đen hình chữ nhật. Nhưng ngoại trừ quan tài, lấy nó làm trung tâm ra chung quanh còn kết đầy những lớp băng sương dày nữa, tựa như nơi này là một cái thất ướp lạnh trong tự nhiên vậy. Tài xế thậm chí không dám tin vào mắt mình,
"Tiểu ca, đây là chuyện gì vậy?!"
"Bốp" một tiếng, gậy sắt đập thẳng sau ót tên tài xế, chất lỏng màu đỏ văng khắp nơi dính đầy lên gương mặt yên lặng của tên thanh niên.
Lại "bốp" một tiếng, tên tài xế đã lâm vào trạng thái chết ngất, nằm hấp hối trên xe.
Tên thanh niên xoay người nhìn xung quanh, viện bảo tàng nằm ở vùng ngoại ô, người xung quanh vốn đã thưa thớt, rất ít người ở.
Hắn ném gậy sắt xuống, hai tay kéo lê chân tên tài xế về trước.
Máu loang lổ còn lưu trên xe lấy tốc độ không thể tưởng tượng chảy tới chỗ cỗ quan tài, tạo thành một khung cảnh quỷ dị.
Sau khi tên thanh niên xử lý thi thể tài xế, hắn ngậm điếu thuốc trong miệng tựa lên xe.
Đại khái chừng mười lăm phút sau, "tạch tạch tạch" trên bầu trời truyền tới một trận âm thanh tiếng đập của cánh quạt trực thăng.
Tên thanh niên ngẩng đầu nhìn, vứt bỏ tàn thuốc, nhanh chóng chạy về phía bãi đất trống cách đó không xa.
Trên trực thăng, một lão già tóc bạc trắng được vệ sĩ đỡ xuống.
"Tiền lão sư, đã xử lý sạch sẽ." Tên thanh niên mặt đầy cung kính nói.
Lão già gật đầu, ánh mắt trông về chiếc xe tải màu trắng,
"Quán trưởng đang ở bên trong đợi chúng ta." Tên thanh niên bổ sung nói.
"Không, tôi muốn xem nó một chút." Lão già vội vàng nói.
"Mời đi cùng tôi."
Tên thanh niên mang đoàn người của lão già tới cửa sau xe vận chuyển, hắn nặng nề mở toang cửa xe lần nữa.
"Rốt cuộc tôi cũng đã tìm được..." Hô hấp lão trở nên dồn dập, bỗng lão ho khan.
"Tiền lão sư, ngài không sao chứ." Tên thanh niên quan tâm nói.
"Không sao... không sao."
"Chuyện tổ tông giao phó lại rốt cuộc đã hoàn thành trong tay ta... hahaha." Lão già cười lên.
"Tiền lão sư, hay là chúng ta vào rồi mới khai quan." Tên thanh niên uyển chuyển nói với lão.
"Được."
Bốn tên vệ sĩ đi cùng gã thanh niên và lão già cùng khiên cỗ quan tài ra, lúc bọn hắn tiến vào viện bảo tàng, thì quán trưởng Kim Đông Húc nhiệt tình tiến lên chào đón.
"Lão Tiền, chào ông!"
Lão già phất tay, tỏ ý vào rồi nói sau. Kim Đông Húc vẻ mặt tươi cười gật đầu.
Kim Đông Húc dẫn bọn hắn tới tầng ngầm bên dưới viện bảo tàng,
"Vào buổi sáng sớm một tháng trước lúc tôi nhận được tin tức, đã liền sắp xếp người chuẩn bị cái thất ướp lạnh này."
Thông qua nhận dạng vân tay, cánh cửa thất ướp lạnh mở ra.
Đoàn người mang cỗ quan tài đen đặt vào sân,
"Tốt lắm." Lão già hài lòng gật đầu.
"Tiền lão sư là đại nhân vật chuyến làm ăn lần này của chúng ta, sao có thể lạnh nhạt chứ!"
Kim Đông Húc xoa hai bàn tay vào nhau, tuổi hắn chừng bốn lăm, tướng mạo bình thường, trên gương mặt đeo một cái mắt kiếng to gọng đen.
"Nào."
Lão già tỏ ý với tên thanh niên, tên thanh niên liền lập tức đưa một tờ chi phiếu tới tay Kim Đông Húc.
"Tôi thấy viện bảo tàng của cậu cũng cần tân trang lại một chút." Lão già mỉm cười nói.
"Có nơi nào, đất nào mà không thuộc về quốc gia nào, hết thảy đều phải nghe theo chỉ huy đúng không."
Kim Đông Húc nhìn con số trên chi phiếu một cái, liền lập tức nhét nó vào túi.
"Lão Tiền, trong quan tài này rốt cuộc chứa thứ gì vậy?"
"Cũng để Kim mỗ được mở mang tầm mắt, hahaha!"
Kim Đông Húc trong