Nạp Lan Chỉ Thủy sau khi vào cửa với Cảnh Tiểu Lang, đã thấy Nguyệt đang kéo lông lá trên người Kim Mao.
"Nguyệt, cô đang làm cái gì vậy?"
Giọng Nạp Lan Chỉ Thủy không vui hỏi.
"Nhổ lông thôi~"
"Ngao ô ô ô~~~~~~!" Kim Mao liều mạng vùng vẫy,
"Chị tai nhọn, không thể khi dễ Kim Mao nga~" Cảnh Tiểu Lang đồng cảm nói.
"Sói con ngu ngốc, cô thì biết cái gì?"
"Lông nhiều quá rồi, cần dọn dẹp định kỳ." Nguyệt tự nhận có đạo lý trả lời.
"Gì mà ngược ngạo vậy, đừng khi dễ nó nữa." Nạp Lan Chỉ Thủy lên tiếng,
"Ngao ô ô ô~~~!"
Đạt được tự do, Kim Mao ngay lập tức chạy như làn khói đến bên cạnh Nạp Lan Chỉ Thủy, dùng đầu cọ vào chân cô.
"Chân chó~"
Thấy không còn "đồ chơi", Nguyệt bắt đầu chơi đùa với móng tay của mình.
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm lấy Kim Mao, xoa lông nó, tượng trưng an ủi.
"Kim Mao, ta với chị Trấp Thủy mang đồ ăn ngon cho mi nè~" Cảnh Tiểu Lang huơ huơ túi nilon trên tay.
"Ngao ô!" Gương mặt Kim Mao đầy đề phòng nhìn chằm chằm Cảnh Tiểu Lang,
"Kim Mao, không được hư!" Nạp Lan Chỉ Thủy vỗ đầu nó một cái.
"Ai nha~ vừa vặn ta cũng thấy đói."
Nguyệt lắc eo, cầm lấy túi nilon trong tay Cảnh Tiểu Lang.
"Chị tai nhọn, đừng ăn phần ăn của Kim Mao nga!"
"Xì~"
Nguyệt liều mạng cầm hộp trong túi nilon ra, mở nắp hộp.
"Thơm quá~" Nguyệt khiêu khích nhìn Kim Mao,
"Ô ô ô~"
Dường như do ngửi thấy mùi thơm từ thức ăn, Kim Mao mở to hai con mắt đen láy, đáng thương nhìn về hộp đựng thức ăn trong tay Nguyệt.
Nguyệt vừa động đũa, hộp thức ăn trong tay liền bị Nạp Lan Chỉ Thủy đoạt lấy.
"Ê!"
Nguyệt bất mãn oán trách. Nạp Lan Chỉ Thủy cầm lấy miếng thịt bít tết nhỏ trong hộp đút vào miệng Kim Mao, "chóp chép chóp chép" Kim Mao nhai nhuyễn rồi nuốt xuống.
Lắc lư cái đuôi nhỏ, Kim Mao hưng phấn nhìn chằm chằm hộp thức ăn trong tay Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Nó còn nhỏ vậy, không ăn được nhiều thế đâu!" Nguyệt đi tới, dùng đũa kẹp một miếng bỏ vào mồm.
Sau khi kim Mao ăn xong, đầu lưỡi liếm mép. Nạp Lan Chỉ Thủy cầm khăn giấy lau miệng giúp nó, Kim Mao hớn hở kêu lên một tiếng.
"Nạp Lan, không nhìn ra cô còn có một mặt mẫu tính như vậy~"
Nguyệt ăn uống no nê, ngậm cây tăm trong miệng.
Nạp Lan Chỉ Thủy liếc cô, bỏ Kim Mao lên ghế sô pha.
"Nó giống con cô thật ấy!"
Nguyệt tiếp tục nói, nhân tiện dùng ánh mắt khác thường nhìn Cảnh Tiểu Lang, Cảnh Tiểu Lang "vèo" một phát lập tức đỏ mặt.
Sắc mặt Nạp Lan Chỉ Thủy thì không dễ coi, cô với Cảnh Tiểu Lang bên nhau sẽ không có con, đời này cũng không thể có với nhau được.
Cô từng cũng muốn sau này kết hôn sinh con, nhưng nay nếu đã lựa chọn bên nhau với Cảnh Tiểu Lang, vậy sau này sẽ nhận nuôi một đứa.
"Chị Trấp Thủy... chị không thích trẻ con ạ?"
Cảnh Tiểu Lang xấu hổ hỏi, cô cho rằng Nạp Lan Chỉ Thủy ghét trẻ con.
"Không, chị rất thích."
Phát hiện Cảnh Tiểu Lang hiểu lầm, Nạp Lan Chỉ Thủy ôm chầm lấy bả vai cô bé,
"Sau này đợi kết hôn xong, chúng ta sẽ nhận nuôi một đứa."
"Hoặc chúng ta có thể lựa chọn phương pháp thụ tinh nhân tạo để sinh một đứa." Nạp Lan Chỉ Thủy bỗng nghiên nghĩ tới.
"Thật ra không cần đâu ạ..."
Cảnh Tiểu Lang nhỏ giọng cũng pi pô một câu, cô có một phần tư huyết thống Lang tộc, cũng có thể sinh con với chị Trấp Thủy được.
"Em nói gì cơ?"
Nạp Lan Chỉ Thủy hoài nghi bản thân nghe lầm, chăm chú hỏi lại lần nữa.
"Không có gì, em cũng rất thích trẻ con. Đặc biệt là của chị Trấp Thủy." Cảnh Tiểu Lang ngượng ngùng cúi đầu.
"Haha!~" Nạp Lan Chỉ Thủy hôn một cái lên gương mặt cô bé, tỏ vẻ hài lòng.
Thời điểm Nạp Lan Chỉ Thủy nghe điện thoại, có sao cũng không ngờ sẽ là ông nội của cô.
"Ông nội..."
Nạp Lan Chỉ Thủy nhất thời cứng miệng, suy nghĩ kỹ chút bản thân đích thật đã nhiều ngày rồi mà vẫn không đến bệnh viên hỏi thăm sức khỏe lão nhân gia.
Cảnh Tiểu Lang nhìn về phía Nạp Lan Chỉ Thủy, Nạp Lan Chỉ Thủy hướng cô bé mỉm cười, cầm điện thoại đến trước cửa sổ.
Nguyệt tùy tiện ngồi vào bên cạnh Cảnh Tiểu Lang,
"Tiểu Lang Lang, làm gì ngẩn ra vậy!" Nguyệt biết còn hỏi, giấu tâm trêu ghẹo.
"Ông nội chị Trấp Thủy..." Cảnh Tiểu Lang rì rầm một câu,
"Thấy lo lắng?" Nguyệt đầu óc xấu xa nói.
Cảnh Tiểu Lang cúi đầu không nói chuyện,
"Bất quá cũng đúng, chuyện hai người các cô, ông nội cô ta khẳng định là sẽ không đồng ý."
"Em nhất định sẽ nói với ông nội chị Trấp Thủy." Cảnh Tiểu Lang bỗng ngẩng đầu lên.
"Nói ra nghe thử, cô định chuẩn bị nói với lão như thế nào?" Nguyệt làm động tác lắng tai,
"Cái đó..." Cảnh Tiểu Lang nói quanh co.
"Nạp Lan người vừa đẹp, sự nghiệp lại thành công. Mà cô hình như ngay cả công việc cũng không có đi."
Nguyệt híp mắt lại, đánh giá Cảnh Tiểu Lang.
"Em sẽ đi kiếm việc làm, em có thể nuôi chị Trấp Thủy!" Nguyệt nói trúng chỗ đau của cô bé, Cảnh Tiểu Lang đúng là không có việc làm, cũng gần như không có cái gì hết.
"Haha~ vậy nói nghe thử em sẽ làm gì?" Nguyệt cười mừng.
"Em..."
"Ông nội, Lâm Quốc Đống người này không có ý tốt đâu..."
"Hắn là một tên ngụy quân tử!"
"Tiệc sinh nhật của hắn con nhất định sẽ không đến!"
"Chỉ có vậy thôi!"
Giọng Nạp Lan Chỉ Thủy ngày càng nóng nảy, nói xong lời cuối cùng cơ hồ là quát lên.
Nói điện thoại xong, Nạp Lan Chỉ Thủy hít sâu một hơi.
Ngắn ngủi mấy giây đã trầm tĩnh lại, Nạp Lan Chỉ Thủy điều chỉnh tâm trạng xong, xoay người tiến đến bên cạnh Cảnh Tiểu Lang.
Nạp Lan Chỉ Thủy không xem ai ra gì sờ lên gương mặt cô bé,
"Chị Trấp Thủy, đã xảy ra chuyện gì sao?" Cảnh Tiểu Lang bất an nói.
"Không có, không có chuyện gì."
Nạp Lan Chỉ Thủy lẳng lặng nói. Nguyệt thức thời đến bên cạnh, lắng nghe mẫu đối thoại của hai cô.
"Đừng gạt em, rõ ràng là có chuyện." Cảnh Tiểu Lang đặt lên tay Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Là ông nội của chị." Nạp Lan Chỉ Thủy thở dài, có chút yếu ớt nói.
"Chị gây gỗ với