Nguyệt rung hai đùi trắng nõn, thích ý ngồi trên salon xem tạp chí.
"Cô kia, đi tắm!"
Ồn ào hết một buổi chiều, thật vất vả cái cô khiến người chán ghét này mới yên tĩnh một hồi. Giản Niên dùng khăn lông lau tóc, ra ngoài. Thời điểm ngang qua người Nguyệt, đá cô một cái.
"Ê!"
"Cô não phẳng hả?"
"Tôi không phải người, tắm cái gì!"
Nguyệt oán trách, cô nhìn trực thẳng như sắp vùng dậy.
Giản Niên nắm một phát lấy cánh tay cô, kéo đến gần, chóp mũi nhẹ động đậy, ngửi ngửi.
"Giống y vừa bò ra từ thùng rác." Giản Niên chán ghét thả lỏng tay.
"Cô mới vừa bò ra từ thùng rác á!" Nguyệt hơi đẩy cô.
"Cô bây giờ đã có thực thể, chả khác mấy so với người bình thường rồi."
Những lời này có chút cười trên sự đau khổ của người khác, khóe miệng Giản Niên cong lên.
"Không tắm, đừng nghĩ vào phòng ngủ!"
Thấy Nguyệt không có động tác, Giản Niên buông lời, bước về phòng mình.
"Cô cho rằng tôi nguyện ý ngủ cô à!" Nguyệt tức giận rống lên.
Không lâu lắm, nghe thấy âm thanh Nguyệt vào phòng vệ sinh. Giản Niên nhoẻn miệng cười một tiếng.
Chỉ là, hiển nhiên cái người đáng ngờ tự xưng là "thần tiên" đến từ thiên giới này,
"Lấy máy sáy tóc cô cho tôi mượn coi!"
Nguyệt nghênh ngang bước tới phía cô, thân thể trần như mộng xuất hiện trước mắt Giản Niên. Nước trên người còn rơi xuống,
"Cô..."
Giản Niên á khẩu không trả lời được, lập tức nghiêng đầu đi.
"Mặc... đồ vào!" Giản Niên gần như quát nói.
"Lúc cô bắt tôi, tôi thế nhưng thứ gì cũng đều không mang theo~"
Nguyệt nhìn biểu tình trên gương mặt Giản Niên, giống như phát hiện thấy đại lục mới vậy.
Cố ý sáp lại gần, toàn bộ thân người gần như muốn sát lên lưng Giản Niên.
"Tránh ra." Giản Niên đẩy cô ra,
"Tôi phát hiện ra một chuyện thú vị."
"Cô đây là đang xấu hổ?" Nguyệt nheo hai con ngươi lại, quyết tâm thật tốt chỉnh Giản Niên.
Cô khom người cúi đầu, môi chạm lên rái tai cô ấy,
"Quần áo tôi đâu..."
"Tôi đi lấy cho cô!"
Giản Niên bỗng đứng dậy, dùng sức đẩy Nguyệt, căm tức trợn mắt nhìn cô. Mà Nguyệt chẳng qua chỉ xoa bụng với bả vai bị đau, vô tội chớp mắt.
Giản Niên âm thầm trách bản thân lại quên lấy cho cô ta một bộ, nhưng cô làm sao sẽ nghĩ tới cái cô này sẽ trắng trợn như vậy, không có bất kỳ một chút tiết tháo nào để có thể nói.
"Thô bạo!" Sau khi Giản Niên đi, Nguyệt cau mày, mắng Giản Niên một câu.
"Tôi đã gọi điện cho người đưa quần áo cô đến."
"Hử?" Nguyệt nhìn cô, chờ đợi cô nói hết câu.
"Rời khỏi tầm mắt tôi ngay lập tức."
Ánh mắt Giản Niên mất tự nhiên, ngược lại càng thêm kích phát ý nghĩ muốn trêu ghẹo cô của Nguyệt.
"Vậy giờ tôi mặc cái gì đây?"
"Hay là Shura vương thích ngắm tôi trần truồng."
Nguyệt thoải mái huơ huơ đôi "hung khí", Giản Niên nhanh chóng tránh ánh mắt đi,
"Mặc của tôi trước đi."
Lạnh lùng trả lời một câu, Giản Niên mở tủ quần áo.
"Cái này nhỏ không vừa với tôi~"
Ngón tay Nguyệt móc cái áo ngực tím một bên, lắc đầu.
"Ô~ còn cái này cũng nhỏ quá~"
Nguyệt lại kể lể cái quần lót màu tím trên giường.
"Ra cô thích loại màu sắc này à."
Sắc mặt Giản Niên ngày càng đen xì,
"Không mặc thì để xuống, cút ra ngoài!" Hai tay Giản Niên ôm ngực, không vui nói.
"Nổi giận lớn vậy làm gì~"
"Hắt xì!" Bỗng Nguyệt hắt hơi, cùi chõ dựa vào bả vai Giản Niên.
"Ai da~ hình như tôi bị cảm lạnh rồi, cô nhẫn tâm sao~"
Nguyệt chớp mắt động nhân, mỗi một câu nói, là hơi thở nóng bỏng phà lên mặt Giản Niên, khiến Giản Niên cực kỳ không được tự nhiên.
"Cô mà cũng sẽ cảm lạnh à?!" Giản Niên lấy tay cô ra, chỉ vào cửa.
"Phòng cô ở cách vách." Giản Niên lạnh giọng nói.
"Quần áo đâu~"
Nguyệt không sợ chết tiếp tục nói, Giản Niên tùy tiện cầm lấy một bộ quần áo trong tủ ném lên người cô.
"Đúng là một chút dịu dàng cũng không có~ Tiểu Lang Lang thế kia làm sao sẽ thích cô chứ~" Nguyệt tự nhủ,
"Cô nói linh tinh gì đó!" Tâm trạng Giản Niên khơi dậy mãnh liệt,
"Kích động cũng vô ích~ Nạp Lan Chỉ Thủy sớm muộn gì cũng ăn Cảnh Tiểu Lang~"
Trước lúc cơn bão ập tới, Nguyệt thức thời cầm quần áo vội vàng rời đi.
Giản Niên đau khổ nắm chặt quả đấm.
Ban đêm Giản Niên không thể chìm vào giấc ngủ, trên giường lật qua lật lại trong chốc lát, cuối cùng vẫn xuống giường.
Liếc căn phòng cách vách, cửa phòng đóng chặt. Hình như từ sau khi Nguyệt vào phòng liền không bước ra.
Giản Niên bước đi trên nền nhà, vào phòng bếp. Cô mở tủ lạnh, lấy một lon bia ướp lạnh.
Trong phòng khách tối om, Giản Niên cũng không mở đèn, một mình lẳng lặng ngồi trên salon.
"Ưhm..."
Nguyệt dụi mắt, mở cửa bước ra.
Vẫn đang trong ý thức mơ hồ, lúc liếc thấy bóng người ngồi trong phòng khách liền sợ hết hồn.
"A ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Tiếng thét chói tai hành hạ người khác theo Giản Niên mở đèn trong nháy mắt ngừng lại, Giản Niên mặt đầy hắc tuyến nhìn cô.
"La cái quái gì vậy!"
Giản Niên trợn mắt lạnh nhạt nhìn cô,
"Chậc~ ai bảo cô ngồi ở đó một mình không mở đèn, muốn giả ma dọa tôi sao?"
Giản Niên nhếch mép,
"Không phải cô mới chính là ma sao?"
"Hừ!"
Nguyệt khó chịu nhìn cô, cũng tiến vào phòng bếp.
Ánh đèn sáng ngời, trên người Nguyệt mặc áo ngủ chậc bó buộc người, buộc quanh đường cong nữ giới hoàn mỹ mê người, mảnh lớn bộ ngực trắng như tuyết đàng hoàng hiển lộ, mỗi một bước đi, đều miêu tả sinh động quả bóng tròn trịa co dãn sáng loáng.
"Mắt cô có chút kỳ quái nga~"
Nguyệt cũng không ý thức được có gì không ổn, ngược lại ánh mắt kia của Giản Niên quái dị nhìn cô rất không thoải mái.
"Bộ mẹ cô không dạy cô mặc quần áo thế nào hả?" Giản Niên không nhịn được nữa.
"Thật ngại, lão nương đây đúng thật con mẹ nó không có ba mẹ!"
Nguyệt cả giận, tức giận trừng mắt Giản Niên, thân người cũng có chút run rẩy. Giản Niên mới ý thức được vừa rồi câu nói kia hình như rất có ảnh hưởng với cái cô này.
"Trước khi cô thành tiên, hay còn là thời điểm làm người phàm phải có ba mẹ chứ..."
Đề tài ngày càng hướng tới địa phương kỳ quái, Giản Niên chỉ đơn thuần muốn tự bào chữa.
"Lão nương đúng