"Bẹp" Nạp Lan Chỉ Thủy trên môi cô nhẹ nhàng đặt xuống nụ hôn, Cảnh Tiểu Lang sững sờ nhìn Nạp Lan. Vốn tưởng Nạp Lan Chỉ Thủy sẽ hôn sâu, nhưng cô ấy chỉ nhẹ nhàng chạm vào.
"Không lộn xộn, chúng ta thay quần áo nhanh thôi."
Nạp Lan Chỉ Thủy giúp cô kéo khóa kéo, vỗ lên bả vai, tỏ ý cho cô đứng dậy.
"Ưhm." Cảnh Tiểu Lang cẩn thận đứng trước giường, đối diện cô có một tấm kính một mặt.
"Bảo bối~ em đẹp lắm~"
Nạp Lan Chỉ Thủy cúi đầu lại hôn bên cổ cô một cái,
"Chật quá~"
Cảnh Tiểu Lang cau mày, cảm thấy vùng eo với ngực đặt biệt chật. Cô thử đi về trước một bước,
"Ối!"
Cô bé bước chéo chân xém chút ngã xuống, Nạp Lan Chỉ Thủy kịp thời đỡ cô lại.
"Vật nhỏ, cẩn thận một xíu~" Nạp Lan Chỉ Thủy cưng chiều nói.
"Chị Trấp Thủy, có thể nào không mặc bộ này không?" Cảnh Tiểu Lang xấu hổ rũ thấp đầu.
"Hử?"
"Chị cảm thấy rất được mà." Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu.
"Ở trên thấy hơi lạnh." Cảnh Tiểu Lang xoa sát bả vai trần lộ bên ngoài,
"Ừm."
Nạp Lan Chỉ Thủy suy nghĩ một chút, từ trong ngăn kéo lấy một cái khăn choàng màu trắng choàng qua vai cho cô bé,
"Như vầy sẽ không lạnh nữa ha."
"Nhìn thấy hết rồi!" Cảnh Tiểu Lang cắn môi,
"Hì!" Thì ra là một tiểu cô nương bảo thủ,
"Tiểu Lang Lang~ chị cũng không ngại em bị người ta chiếm tiện nghi~"
"Chị sẽ chiếu cố cho em thật tốt." Nạp Lan Chỉ Thủy cho cô nụ cười an tâm,
"Ô ô ô~" Cuối cùng Cảnh Tiểu Lang bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Đến khi Nạp Lan Chỉ Thủy thay quần áo, ánh mắt Cảnh Tiểu Lang đều chầu trực, chỉ còn chưa chảy nước miếng đầy đất nữa thôi.
"Chị Trấp Thủy, vóc dáng chị thật đẹp."
Cảnh Tiểu Lang cảm thán, muốn đưa tay chạm vào lại có chút sợ.
"Tiểu sắc lang!"
Nạp Lan Chỉ Thủy hờn nhìn cô bé, bộ dạ phục đen mặc lên người Nạp Lan Chỉ Thủy, tựa như một nữ vương cao quý quá bộ đến.
"Ô ô! Chị Trấp Thủy, thật đáng sợ!"
Cũng khiến Cảnh Tiểu Lang càng thêm cảm thấy hèn mọn, trong ý thức cô, Nạp Lan Chỉ Thủy chính là nữ vương thần thánh bất khả xâm phạm, còn bản thân mình là người hầu trung thành cẩn cẩn của cô ấy.
"Tiểu Lang Lang~ tới đây~" Nạp Lan Chỉ Thủy hướng cô ngoắc ngoắc tay,
"Ô!"
Cảnh Tiểu Lang gọi dạ bảo vâng chạy tới, Nạp Lan Chỉ Thủy một tay choàng qua eo cô bé, kéo cô vào trong ngực.
"A~"
Ngón trỏ khẽ nâng cằm, ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy hài hước, nụ cười nghiền nghẫm, cùng với trên người cô truyền tới mùi hương thơm nhàn cùng lúc khiến Cảnh Tiểu Lang say mê đắm chìm trong ấy.
"Bảo bối~ hôn một cái~"
Nạp Lan Chỉ Thủy trên môi cô bé ấn xuống nụ hôn sâu.
Cảnh Tiểu Lang một tay nắm cánh tay Nạp Lan Chỉ Thủy thật chặt, nhận lấy nhiệt tình của Nạp Lan Chỉ Thủy, cô thậm chí cảm thấy bản thân không thể hít thở nữa.
"Bây giờ có còn thấy sợ không?" Nạp Lan Chỉ Thủy đặt trên trán cô, hỏi nhỏ.
"Mị nhân~"
Tình cảnh này, rất có hỗ động tình cảnh giữa người yêu nhau. Nạp Lan Chỉ Thủy hài lòng mỉm cười, tay vuốt ve gương mặt Cảnh Tiểu Lang.
"Tiểu Lang Lang~ đã thông suốt~" Nạp Lan Chỉ Thủy ôm lấy cô càng chặt hơn.
"Chị Trấp Thủy, chúng ta thật sẽ không đến trễ sao?"
Trên xe, Cảnh Tiểu Lang có chút lo âu. Vừa rồi các cô náo loạn trong phòng một lúc lâu, cô rất sợ bởi vì thế mà tới trễ, Nạp Lan Chỉ Thủy sẽ gặp khó khăn.
"Vật nhỏ~ đây không phải vấn đề em nên lo lắng~"
Nạp Lan Chỉ Thủy bóp gương mặt cô bé một cái. Tài xế ngồi trước thức thời đẩy kính chiếu hậu lên một chút, như vậy liền không nhìn thấy tình hình phía sau. Vì do Nạp Lan Chỉ Thủy mặc lễ phục không tiện lái xe, nên cố ý gọi tài xế nhà cô tới lái.
Cảnh Tiểu Lang tò mò nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy, đợi lời nói tiếp theo của Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Vật nhỏ~ chỉ cần suốt buổi em thật ngoan ở bên cạnh chị, không được chạy loạn. Đây mới nên là vấn đề em để trong lòng."
Cảnh Tiểu Lang bỉu môi, ôm cánh tay Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang tuyệt đối sẽ không chạy loạn. Tiểu Lang sẽ rất biết điều, sẽ không gây phiền phức."
Nạp Lan Chỉ Thủy trìu mến sờ đầu cô bé. Cảnh Tiểu Lang luôn vì cô suy nghĩ, điểm này khiến Nạp Lan Chỉ Thủy thấy vừa vui vừa buồn. Nếu có một ngày cuối cùng cô sẽ không thể ở bên cạnh Cảnh Tiểu Lang, vậy Tiểu Lang Lang nên làm sao đây? Luôn vì cô lo nghĩ cho cô, thì tâm sẽ đau chết mất.
Nghĩ tới ý nghĩ này, Nạp Lan Chỉ Thủy vội vàng lắc đầu. Cô với Cảnh Tiểu Lang nhất định phải ở bên nhau, bất kỳ ai cũng đều không thể chia cách các cô.
Khi xe đến ngôi biệt thự lớn sang trọng ngoại ô, Cảnh Tiểu Lang vẫn rất kinh ngạc the lưỡi,
"Thật là lớn!"
"Vật nhỏ, em thích ngôi nhà như thế?" Nạp Lan Chỉ Thủy đỡ cô xuống xe,
"Một chút đều không thích, một mình ở ngôi nhà lớn như vậy thật lãng phí, hơn nữa sẽ cô đơn chết luôn."
Cảnh Tiểu Lang không được tự nhiên nhìn xuống đất.
Lúc còn bé, ngôi nhà của Cảnh Lang chính là lớn như vậy. Đến khi Cảnh Tiểu Lang lớn hơn một chút, tiểu tử liền bắt đầu thấy ghét hoàn cảnh sống như vậy, trực tiếp la hét muốn dọn ra ngoài. Bình thường gần đó không có bạn cùng trang lứa cùng chơi đùa đã đành, Cảnh Lang với Lục Hồng lại còn triền miên gần chết, con gái đáng thương của các cô chỉ đành một mình ngồi trên đất khổ sở chơi xếp gỗ.
"Em cảm thấy ở đâu cũng đều như nhau, chỉ cần là cùng với chị Trấp Thủy."
Cảnh Tiểu Lang lộ ra nụ cười ngây thơ.
Vật nhỏ này thiệt tình đáng yêu chết mất!
Cân nhắc chỗ đây đang là địa bàn của Lâm Quốc Đống, cuối cùng Nạp Lan Chỉ Thủy cũng nhịn xuống xúc động muốn hôn Cảnh Tiểu Lang.
Vòng ngoài biệt thự là một cái trang viên, bên trong khu vườn có rất nhiều khách khứa đã đến. Già trẻ đều có, đại đa số là tập thể nhà giàu tham dự.
Nạp Lan Chỉ Thủy cau mày, theo bản năng cho rằng Cảnh Tiểu Lang sẽ không thích hoàn cảnh như vậy. Tay nắm Cảnh Tiểu Lang không khỏi siết chặt.
"Em không sao." Cảnh Tiểu Lang hướng Nạp Lan Chỉ Thủy mỉm cười.
"Ở bên cạnh chị."
Nạp Lan Chỉ Thủy