Hỗn loạn, thô bạo, ngạt thở, đau buốt.
Đêm nay thân thể Nguyệt triệt để cả vui sướng lẫn đau đớn, một ngàn năm đến hôm nay lần đầu tiên cô chân chính trở thành "phụ nữ".
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, đáy mắt thoáng hiện lên nét buồn. Nhưng lại hơi nhếch mép, không cầm được thấy buồn cười.
Từ lúc sinh ra đến khi chết đi lớp mô thịt nọ vẫn không bị phá, nhưng chết rồi lại bị người cướp đoạt, mà người này không phải ai khác, lại cũng cùng thân đàn bà như cô.
Nguyệt cho tới nay chưa từng biết đàn bà có thể lúc điên lên cũng thô bạo như đàn ông, không mang theo nửa điểm thương tiếc. Chẳng qua chỉ đơn thuần xâu xé, xâm lược một người.
Giản Niên chẳng qua chỉ xem cô thành cô con mồi, trêu đùa bỡn cợt suốt đêm.
Sáng sớm lúc cô tỉnh lại, Giản Niên đang nửa thân trần bình tĩnh ngồi bên mép giường, ánh mắt cô ấy mê mang nhìn chằm chằm ngón tay cùng một màn đỏ trên giường.
Nguyệt nhìn chằm chằm dáng lưng cô, cũng không lên tiếng. Đồng dạng, Giản Niên cũng lựa chọn im lặng. Nguyệt bỗng cảm thấy phỏng chừng tên này sau khi làm xong liền vẫn không đi ngủ, hiện tại nhất định đang rất ân hận. Nguyệt chỉ cần nghĩ sơ, liền đã đoán được tâm trạng giờ phút này của Shura vương, ân hận, thống khổ, mê mang, mất mát.
"Cô muốn ngồi ngây ra đó đến khi nào?" Nguyệt bỗng mở miệng,
"Cô tỉnh rồi hả."
Thanh âm Giản Niên bình thản, khiến đáy lòng Nguyệt ngược lại hiện lên một tia nhàn nhạt mất mát.
"Hừ." Nguyệt tiếp tục đưa mắt về phía trần nhà,
"Đói không?"
Giản Niên không đầu không đuôi bỗng toát lên một câu,
"Vẫn tạm." Nguyệt đáp.
"Người không được thoải mái?"
"Vẫn tạm." Nguyệt chịu đựng tình trạng của mình trả lời.
"Chuyện hôm qua..." Giản Niên đứng dậy, trầm thấp nói.
"Tôi nói cô định cứ nửa thân trần như vậy?" Nguyệt đổi đề tài,
"Không lạnh sao?"
"Không lạnh."
Ánh mắt Giản Niên phức tạp nhìn cô, nói.
"Có thể đỡ tôi dậy không?"
Dường như do nằm lâu thân người có chút cứng đơ, Nguyệt không thoải mái xê dịch một chút, muốn ngồi dậy. Hạ thể lại truyền tới một trận đau xé, đau đến khiến cô nhíu chặt đôi lông mày mỏng, mím chặt môi.
"Xin lỗi."
Trên mặt Giản Niên rốt cuộc lộ ra một chút biểu cảm áy náy cùng ôn nhu, cô cầm gối dựa đệm lưng cho Nguyệt.
"Không cần để ý."
Nguyệt cười, Giản Niên có chút kinh ngạc nhìn Nguyệt, trong lòng ngược lại lại nổi lên một cỗ tâm tình phiền não.
"Sao vậy? Tôi thấy cô một bộ biểu cảm muốn khóc đến nơi."
"Người phàm bây giờ chẳng phải có một loại giải thích kêu là tình một đêm sao?"
"Xem như tình một đêm là được rồi."
Giản Niên cúi đầu yên lặng.
"Cô yên tâm, tôi sẽ không nói với Tiểu Lang Lang~ xem như là bí mật nho nhỏ giữa chúng ta." Nguyệt ung dung nói.
"Tùy cô." Giọng Giản Niên có chút gượng gạo không được tự nhiên,
"Cái đó, cô không tính đi rửa hết cái kia sao?" Nguyệt chỉ chỉ tay Giản Niên,
"Hoặc cô có thể mặc áo vào trước được không? Tôi đối với hai cái "bánh bao" của cô thật chẳng có một chút hứng thú nào~"
Nguyệt hơi nhếch môi tràn đầy hài hước nói.
"Đương nhiên không thể bì được hai cái của cô, mà hôm qua thì tôi đã hưởng qua chúng~"
Giản Niên nheo mắt nhìn chằm chằm hai vú trước ngực Nguyệt, trong mắt thoáng hiện rõ vẻ tham lam.
"Sắc quỷ!" Nguyệt kéo tấm chăn lên,
"Bất quá cũng chỉ có thế~"
Câu tiếp theo của Giản Niên lại làm Nguyệt tức hộc máu.
"Cút ngay!" Nguyệt tức giận cầm gối sau lưng ném về phía cô.
Thu dọn một chút, Giản Niên cuối cùng cũng rời khỏi phòng. Nguyệt trực tiếp la hét mệt mỏi, nói muốn ngủ tiếp liền đuổi cô rời khỏi phòng.
Giản Niên thở sâu, bỗng lại cảm thấy một chút không chân thật. Hết thảy tối qua giống như một giấc chiêm bao, đời người hai mấy năm, lần đầu tiên trong đời cô nếm mùi vị phụ nữ, mà người kia cũng không phải Tiểu Lang Lang mà là... một linh hồn.
Nói đến lại thấy buồn cười, Giản Niên cười tự giễu.
Cho tới lúc này, dường như đầu ngón tay cô vẫn còn đọng lại xúc cảm từ bộ vị mềm mại của phái nữ, cả của lúc nó cao trào.
"Rốt cuộc mình đã làm gì thế này..."
Giờ phút này, trong lòng Giản Niên tràn đầy ân hận. Cô không khỏi thừa nhận, tối qua là một sai lầm, hết thảy phát sinh giữa cô và Nguyệt là không nên.
Nhưng kẻ đầu sỏ lại là cô, cô phải gánh vác trách nhiệm, cho dù cô ấy là một linh hồn vất vưởng.
Nhưng Cảnh Tiểu Lang thủy chung vẫn là nỗi đau đáy lòng cô không dứt được, ý nghĩa của việc gánh vác trách nhiệm là phải thật sự cắt đứt hết thảy ràng buộc với Cảnh Tiểu Lang.
Cô không thể...
Hôm qua cô mất khống chế thôi, tại sao lại thành ra như vậy!
Giản Niên dùng sức đấm một cái lên trường, "rầm" một tiếng, Giản Niên rên lên.
"Hỏa Hỏa?"
Cảnh Tiểu Lang bỗng xuất hiện trước mặt cô, nghiêng đầu không hiểu nhìn hành động của cô.
"Tiểu Lang Lang." Giản Niên ngừng động tác,
"Hôm qua em với chị tai nhọn trong phòng làm gì thế?"
"Vừa mới thấy em từ trong bước ra."
"Không có gì... chúng ta nói chuyện chút đi." Giản Niên chột dạ trả lời.
"Phải không?"
"Nhưng mà chị nghe thấy một chút âm thanh kỳ quái..." Cảnh Tiểu Lang tiếp tục tò mò hỏi.
"Em đi nấu bữa sáng cho chị."
Giản Niên bỏ xuống một câu, bay thục mạng xuống lầu. Cảnh Tiểu Lang chớp mắt, bởi vì cô cảm thấy bộ dạng Giản Niên giống như đang chạy trốn vậy.
-----
"Thật không cần đi bệnh viện xem thử chút sao?"
Nạp Lan Chỉ Thủy ăn xong, lau miệng. Sở Khiết một bên lo lắng nói.
"Bây giờ hết đau rồi." Nạp Lan Chỉ Thủy cười nói,
"Cảm ơn cậu, Sở Khiết! Hai ngày qua đã làm cậu phải lo lắng."
"Tụi mình là ai với ai chứ!"
"Có thể thấy cậu khôi phục thật tốt quá."Sở Khiết thật lòng phát ra từ nội tâm nói.
"Để tớ dọn dẹp mấy thứ này."
Sở Khiết bỏ đồ thừa trên bàn vào túi, Nạp Lan Chỉ Thủy lúc cúi đầu vô tình trông thấy tờ báo ngày hôm nay.
"Đây là..." Cô nhíu mày lại, cầm lên.
"Viện bảo tàng nổi tiếng thành phố xảy ra hỏa hoạn... xác nhận quán trưởng đã thiệt mạng..."
Thứ khiến Nạp Lan Chỉ Thủy