Buổi tối, trong căn phòng tối đen một mảnh trên lầu một. Người đang nằm trên giường bất an giãy giụa, đột nhiên cô bừng tỉnh chợt ngồi dậy.
Tay phải đặt lên cổ, ký ức về cảm giác hít thở không thông vẫn còn như mới. Tiếng thở yếu ớt vang lên bên tai, cô sợ hãi quay đầu nhìn về bên cạnh.
Bóng người Laura ngồi ngay ngắn trên ghế,
"Cô sao lại ở đây?!" Lạc Thanh ngạc nhiên nghi ngờ mở đèn đầu giường.
Dưới ánh đèn yếu ớt, toát lên một gương mặt tái nhợt.
Laura trợn to hai mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.
"Muốn giết tôi, động tác có thể nào nhanh hơn một chút không." Mắt thấy là cô, Lạc Thanh thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Sao hả, tôi không thể xuất hiện ở đây?" Laura giật giật con ngươi, vẻ mặt u ám hơi nghiêng lệch đầu.
"Tôi không muốn thử nghiệm cảm giác bị người ta siết cổ không thở nổi thêm lần thứ hai." Lạc Thanh dời con ngươi một chút, sau lưng dựa lên tường.
"Tôi xém chút là bị cô gạt được." Laura kéo nhếch môi, kéo ra một tia cười cứng ngắc.
"Gạt cô?"
"Ha, nếu cô không tin thì thôi." Lạc Thanh hiểu rõ cô là thế nào, sao cũng được nhún vai.
Trong lúc nhất thời, cả hai rơi vào yên lặng tạm thời.
"Cho tôi một điếu được không?" Lạc Thanh nói,
"Cô trước kia không hút thuốc lá." Laura kinh ngạc nhìn cô.
"Haha, mười tám tuổi là tôi đã biết hút. Chẳng qua sau đó gặp được cô ta, mới cai đi."
Nghĩ tới bóng người ấm áp nọ, tim Lạc Thanh đau nhói. Không thể đem bóng người nọ cùng bóng người hôm đó chồng lên nhau, cô ta là một kẻ dối trá từ đầu đến cuối.
"Thì ra cô thích kiểu người chuyên lừa gạt, kỹ xão gạt người cũng là học từ cô ta hả?" Laura cười châm chọc một tiếng.
"Không liên quan đến cô."
Lạc Thanh hít mũi, Laura mỉm cười, từ trong ngăn kéo lấy gói thuốc, ném cho cô một điếu. Rồi bật lửa cho cô.
"Tôi vốn tưởng rằng đời này, mình sẽ không yêu ai." Laura ngừng một chút.
"Cũng không muốn."
"Bởi vì tình yêu mới là sự dối trá nhất."
"À không, phải là yêu bản thân của mình chứ, tình yêu chính là thứ mê hoặc người."
Đột nhiên, Laura tràn đầy cảm xúc rù rì. Lạc Thanh thấy hơi kinh ngạc, nhưng cũng không biểu lộ, cô châm thuốc, rồi rít một hơi.
"Người nào bị cô yêu mới thật sự là bị hỏng hết tám đời." Lạc Thanh hài hước nhìn cô.
"Tôi nói tôi yêu cô, cô tin không?" Ánh mắt Laura cứng lại, ngưng thần nhìn Lạc Thanh.
"Thật?" Lạc Thanh hỏi một câu,
"Thật." Laura nghiêm túc trả lời.
"Thật?" Lạc Thanh lặp lại thêm một lần,
"Hahahahaha!" Bất ngờ, cô phá lên cười, dù biểu tình trên mặt có chút cứng đơ.
"Hahahaha!"
"Cô nói cô yêu tôi?!!! Hahahaha!!"
Lạc Thanh đánh xuống giường. Ánh mắt Laura không nhúc nhích nhìn cô, biểu cảm không có chút thay đổi.
"Nhưng tôi không yêu cô." Lạc Thanh ngưng cười, quay lại đối mặt với Laura, trong mắt thoáng qua một tia kiên quyết.
"Không sao, sớm muộn cũng đến một ngày cô sẽ yêu tôi." Khóe miệng Laura câu lên, nụ cười tự tin nổi trên gò má.
"Nằm mơ!"
"Tôi nói cô biết cô nằm mơ rồi!"
"Laura Carano, đời này nghĩ cô cũng đừng nghĩ!!"
Lạc Thanh tức giận trợn mắt nhìn cô, thuốc lá bị vứt xuống sàn, Laura thuận thế dùng chân nhẹ nhàng dập tắt.
"Đùa với lửa cũng không phải chuyện thú vị." Ánh mắt Laura chứa nhiều ý vị liếc nhìn cô.
"Cô chẳng phải thích đùa với lửa sao?"
"Laura Carano là một cao thủ tình giường, đây là chuyện ai cũng biết." Lạc Thanh nhìn cô nói.
"Sai, tôi chỉ thích tình giường với cô."
Vừa nói, Laura vừa từ từ đến gần Lạc Thanh, Lạc Thanh chậm rãi lui về sau.
"Tỷ như..." Laura một tay nâng cằm Lạc Thanh, nhẹ nhàng hôn lên.
"Cô... ưm..."
Lạc Thanh vừa muốn phản kháng, Laura nhanh hơn một bước giam cầm hai tay cô lại.
"Ưhm." Đầu lưỡi bị đau, Laura lập tức thả lỏng tay, cô cười quỷ quái, ung dung dùng mu bàn tay lau tia máu bên khóe miệng.
"Lần sau là tôi cắn đứt lưỡi luôn đấy!" Hai tròng mắt Lạc Thanh trợn to, tức giận trừng mắt nhìn cô.
"Chẳng phải nói, cô là phụ nữ đã qua nhiều người à? Bị tôi đụng thêm một lần thì thế nào?" Laura nhắm hai mắt.
Lạc Thanh sững sốt,
"Nhưng tôi có quyền lựa chọn bạn tình cho mình." Khinh khi nhìn Laura, Lạc Thanh kéo chăn, che kín người mình, rụt về hướng góc giường.
"Tôi là một người bạn giường có biết bao ưu tú, cô sẽ không biết đâu?" Laura cũng không thèm để ý, ngược lại bò lên giường, tiến lại gần Lạc Thanh.
"Hãy làm người phụ nữ của tôi, tôi cho cô tất cả, giúp cô báo thù."
"Xem như muốn tính mạng tôi cũng có thể nga."
Laura nghiêm túc nói, trong mắt lại hiếm thấy có thành ý, trong lúc thất thần, Lạc Thanh như có loại cảm giác được yêu mà sợ.
"Tính mạng cô cũng có thể?"
"Ừ." Laura tiếp tục tới gần, tay trái chậm rãi bò vào trong chăn.
Lạc Thanh cúi đầu không nói gì, trong chốc lát lúc cô ngẩn ra, Laura đã chui vào chăn, một tay vững vàng ôm lấy eo cô.
"Nha! Cô... buông... buông tay." Lạc Thanh bị hoảng sợ muốn bò ra khỏi chăn, lại bị Laura kéo một cái về lại trong ngực.
"Tôi không ngại quá khứ của em có bao nhiêu đàn ông hay đàn bà, chỉ cần bắt đầu từ bây giờ, chỉ có hai chúng ta."
Lạc Thanh xém chút cho rằng mình đang nằm mơ, mới vừa rồi nghe thấy tất cả, cô tuyệt đối không cho rằng chúng sẽ được nói ra từ miệng Laura.
"Cô uống lộn thuốc hả?" Lạc Thanh giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, Laura dán môi lên tai cô,
"Đồng ý nhé." Laura giống như mê hoặc vậy, bên tai cô nói nhỏ.
"Chỉ có tôi và em." Thanh âm Laura khàn khàn đặc biệt mang lại từ tính, Lạc Thanh có một tia hoảng hốt.
"Không..." Cô nói rất nhỏ,
"Tại sao?"
"Cô không thể nào không thấy ái ngại được, hay nên nói là cô lại nghĩ ra trò chơi mới, muốn