"Liz... cô khát nước hả."
E ngại trước thân phận đối phương, hơn nữa còn liên đới lợi ích công ty, Laura cũng không tiện phát tác, chỉ đành miễn cưỡng gượng cười.
Liz chưa kịp nói thêm gì, Laura đã chuồn mất dạng. Cô căn dặn thư ký chiêu đãi vị tiểu thư trong kia thật tốt, còn mình thì dẫn đầu chuồn về nhà.
Lạc Thanh đang đang ngồi trên sô pha xem tivi, tiểu cẩu lanh lợi rúc vào cạnh cô. Laura vừa vào liền thấy quang cảnh một người một chó, trong lòng lại mơ hồ dâng lên một tia ghen tỵ. Con chó đần kia lại dựa vào em ấy gần như vậy!
"Về rồi?"
Lạc Thanh hơi kinh ngạc nhìn về Laura.
"Ừ."
Laura giấu một bụng đầy khó chịu vào đáy lòng, ảo não đi tới quầy rượu.
Chọn tùy ý một chai rượu, mở nắp bình, rót gần nửa ly, uống một hơi cạn sạch.
Lạc Thanh không khỏi chau mày, tên này làm sao vừa về thì liền uống rượu.
Laura đứng ở quầy rượu xa xa nhìn cô, còn Lạc Thanh cũng cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng nọ.
"Tiểu cẩu."
Lạc Thanh tắt tivi, vỗ mông con chó, tỏ ý nó tự đi chơi. Con chó lắc đuôi, nghe lời chạy đi.
Thấy con chó đần đi ra, rốt cuộc vị trí bên cạnh Lạc Thanh cũng trống rỗng, Laura mới buông ly xuống, chạy như làn khói tới.
"Làm cái chi?"
Lạc Thanh trước một bước lui về sau, kéo ra khoảng cách với Laura. Cử động này khiến Laura cảm thấy như đưa đám.
"Chính là nhớ em, cho nên tôi về thăm em một chút."
Laura cúi đầu cắn môi, một bộ ủy khuất, giống con chó nhỏ bị con người bỏ rơi vậy.
"Bệnh thần kinh....."
Lạc Thanh bĩu môi, cố ý khinh thường đi ngang qua bên người Laura.
"Tôi rất nhớ em."
Laura một tay bắt lấy cổ tay, kéo cô vào trong ngực.
"Buông tôi ra..."
"Tôi thay đổi rồi mà..."
Laura khẽ lẩm bẩm, thanh âm nồng nặc giọng mũi.
"Thay đổi cái gì? Huống hồ đó là chuyện của cô, không liên quan tới tôi."
Thanh âm Lạc Thanh mềm nhũn, nhưng lý trí nói với cô là phải cự tuyệt.
"Tôi sẽ đối xử tốt với em!" Laura vội vàng nói.
"Làm vợ tôi, say này tôi chỉ thương yêu một mình em."
Laura thâm tình ngưng mắt nhìn Lạc Thanh.
Sóng mắt Lạc Thanh lưu chuyển, ánh mắt phức tạp nhìn cô. Cuối cùng dùng sức đánh rơi tay cô.
"Laura Carano! Tôi không chơi nổi!"
"Tôi van cô! Hãy buông tha cho tôi!"
Lạc Thanh không ngừng lui về sau, sợ hãi nhìn Laura, tựa như đối phương là con mãnh thú là cơn hồng thủy nào đó vậy.
Laura chỉ cảm thấy ray rứt đau đớn một trận.
"Tiểu Thanh, tin tưởng tôi! Lần này tôi là thật lòng!"
"Tôi không lừa dối em! Càng không chơi đùa em!"
Lạc Thanh liều mạng lắc đầu, cuối cùng bụm mặt chạy ra ngoài. =))))))
"Tiểu Thanh..."
Laura cũng không đuổi theo, chẳng qua chỉ vô lực nằm lên sô pha.
"Đến tột cùng tôi phải làm thế nào em mới tin tôi, mở rộng cánh cửa lòng với tôi..."
Laura nhắm hai mắt, bi ai nói.
Laura mơ một giấc mơ, trong mơ cô đã kết hôn với Tiểu Thanh, còn có kết tinh tình yêu của cả hai. Các cô một nhà ba người sống hạnh phúc bên nhau...
"Ưhm..."
Laura khó chịu huơ đầu, cái bóng mơ hồ trong tầm mắt khiến cô xém chút cho rằng là Tiểu Thanh trở lại.
"Bảo bối, chị thấy sao rồi?"
Đập vào mặt là mùi nước hoa cay nồng khiến Laura hoàn toàn tỉnh táo, cô kinh hoảng bật dậy, ung dung đẩy Liz ra.
"Sao cô lại ở đây?"
Laura lạnh lùng nói, không cần lại che đậy, bởi vì giờ phút này cô chỉ muốn người đàn bà này biến mất cho thật nhanh.
"Chị còn nói nữa ư~ thân ái, chị bỏ em một mình lại công ty kìa~"
Liz chủ động sà vào, nhìn Laura bằng ánh mắt chứa đầy tình ý.
"Thật ngại!"
Laura đẩy cô ra, đứng dậy, cùng cô kéo ra khoảng cách nhất định.
"Liz, tôi có chuyện muốn nói rõ."
"Chuyện giữa chúng ta qua rồi, hy vọng sau này trong công việc chúng ta là đối tác với nhau hoặc là bạn bè."
Đôi mắt Laura để lộ sự lạnh lẽo, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện thấy tung tích Lạc Thanh, nhìn thêm sắc trời bên ngoài một lúc, hình như trời đã tối. Cô thế nhưng lại ngủ lâu như vậy.
"Laura, em yêu chị!"
"Từ sau buổi tối đó, em không lúc nào mà không nhớ tới chị!" Liz cũng tâm tư kích động.
"Haha~ cô hẳn biết đó chỉ là một cuộc chơi tôi tình cô nguyện, cô cơ bản không phải yêu tôi!"
"Cô yêu chẳng qua chỉ là tham vui hưởng lạc!"
"Những năm gần đây tình nhân của cô chắc cũng không ít!"
Đáy mắt Laura chán ghét cùng cực.
"Em không tin!"
Liz đột nhiên lao tới, nhắm ngay Laura hôn lên.
"Cút!"
Lần này, Laura không chút lưu tình dùng sức đẩy cô ngã ra đất, mu bàn tay chán ghét lau chùi môi.
"Cô để cho tôi cảm thấy rất chán ghét! Đừng lại động vào tôi!"
Laura hung hăng trợn mắt nhìn cô, Liz thế nhưng vẫn không từ bỏ ý định.
Cô bỗng cười khan.
"Laura Carano, cô tưởng mình là ai?!"
"Tôi đường đường là người thừa kế gia tộc Phil, lại không sánh bằng con nhóc được nhặt trong thùng rác!"
"Cô đã làm gì?!"
Khi ý thức được Liz sẽ gây bất lợi cho Lạc Thanh, thì cảm giác hôn mê lại tập kích đầu óc cô.
"Tôi đương nhiên hiểu rõ!"
"Cô là người tôi coi trọng! Lần này trở về tôi nhất định phải để cô trở thành người của tôi!"
Liz cười quái dị nói.
"Cô đã làm gì tôi?!"
Laura chỉ cảm thấy cảm giác choáng váng ngày càng nặng nề, còn cả cảm giác nóng ran dị thường trong cơ thể.
Cô một tay chống lên sô pha, ráng đỡ thân thể.
Liz liếm khóe miệng, ngón tay nhẹ nhàng quẹt qua khóe môi.
"Loại thuốc kích dục cao cấp này mùi vị không tồi chứ hả!"
"Tiện nhân!"
Laura tức giận thét lên, trên trán đã rịn đầy mồ hôi.
Liz bắt đầu cởi quần áo.
"Laura thân ái, từ bỏ đi nào~"
"Trong vòng một giờ nếu cô không **&%