Thông tin truyện Sói Và Dương Cầm

Sói Và Dương Cầm

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

94

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 11045 lượt

REVIEW TRUYỆN SÓI VÀ DƯƠNG CẦM

 

Thể loại: Hiện đại, yêu hận tình thù, đại thúc - loli, hắc bang, có ngược có sủng, ngọt, sắc, HE.

Độ dài: 40 chương

Tình trạng: Hoàn - đã xb

ĐVPH: Amunbooks - Sách văn học

Nếu nói trên đời này, trò chơi nào khó thắng nhất, thì có lẽ đó chính là trò chơi của số phận.

Một cô bé 7 tuổi, tận mắt chứng kiến từng người thân của mình bị sát hại, riêng mình sống sót. Đó cũng là lần đầu tiên cô gặp anh trong thân phận kẻ thù. Là may mắn hay bất hạnh đây?

Sau thảm cảnh ngày hôm ấy, cô bị đưa đến trại trẻ mồ côi. Khi lòng hận thù tưởng chừng như đã bị sự cô độc làm cho phai mờ, thì anh lại một lần nữa xuất hiện.

Khuôn mặt đẹp đẽ đó, suốt đời cô cũng không thể quên. Rất tiếc, anh không nhận ra cô và nực cười hơn, anh còn mang cô về nhà, nhận nuôi. Cô cứ thế, sống chung với kẻ thù. 

soi-va-duong-cam-tac-gia-diep-lac-vo-tam

Hàn Thiên Vu, chính là cái tên anh đặt cho cô, theo họ của anh, Hàn Trạc Thần.

Những chuỗi ngày tiếp theo trong cuộc sống của Hàn Thiên Vu chính là an phận và chờ đợi thời cơ. Đúng vậy, ông trời đã cho cô một cơ hội sống bên cạnh kẻ thù, cô không muốn bỏ lỡ.

Suốt 8 năm, cô đã từng thử rất nhiều cách giế* anh. Nhưng một lần lại một lần, chẳng bao giờ thực hiện được. Nếu nói, thủ đoạn của cô quá đơn giản, không bằng nói rằng Hàn Trạc Thần quá nguy hiểm. Cũng phải thôi, anh xuất thân từ xã hội đen, tất cả giới hắc bang đều nghiêng mình gọi anh một tiếng “Thần ca”, thì liệu cô có cách nào đạt được mục đích?

Thế nhưng, cũng trong suốt khoảng thời gian “sống cùng sói” ấy, có một điều mà Hàn Thiên Vu không nhận ra, đó chính là số lần nghĩ tới thù hận của cô ngày càng ít đi, thay vào đó là sự lo lắng mỗi khi anh về nhà muộn, đau lòng mỗi khi thấy anh bị thương ngày càng nhiều thêm. Từ lúc nào, trái tim chỉ có thù hận của cô đã bị một thứ tình cảm chưa được gọi tên dần dần xâm chiếm.

Có lẽ, người đàn ông như Hàn Trạc Thần giống như một dòng nước, có thể dịu dàng bình lặng, nhưng cũng có thể cuộn trào mạnh mẽ phá nát thế giới của bạn lúc nào chẳng hay. Và, thế giới của Hàn Thiên Vu cũng đã bị anh cuốn đi như vậy, một cách mạnh mẽ.

Cả cô và anh đều không biết đoạn tình cảm trái ngang này bắt đầu từ đâu, chỉ biết rằng con tim đã bắt đầu sai nhịp, không có cách nào điều khiển được nữa.

Năm đó, khi Hàn Thiên Vu 17 tuổi, Hàn Trạc Thần lần đầu nhận ra,

Yêu một người, một giây là đủ.

Một giây đó, anh đã quyết định, Hàn Thiên Vu sẽ là của anh.

Vì thế, anh cũng quyết định, chia sẻ cuộc đời của mình với cô.

Anh kể cho cô, tại sao lại đi trên con đường đầy máu này, kể cho cô tại sao lại tàn nhẫn như vậy và kể cho cô, anh đã từng có một mối tình…

Một người phụ nữ sẵn lòng vì anh mà thay đổi số phận. Nhưng trong đoạn tình cảm đó, anh không thể nào đáp lại. Anh giống như một bức tường, lạnh lùng đứng đó. Anh có thể để cho cô ấy ôm anh, dựa vào anh, nhưng cũng chỉ như vậy. Mỗi một lần cô lao vào anh cũng giống như lao vào bức tường sừng sững đó, thứ nhận được ngoài tổn thương cũng chỉ là tổn thương mà thôi.

“Không yêu chính là không yêu, không có cách gì thay đổi.”

Anh không có cách nào yêu được cô ấy, bởi vì người con gái anh muốn, vẫn chưa xuất hiện.

Người mà anh muốn, rất đơn giản. Giống như Hàn Thiên Vu.

Trái tim non nớt của cô gái nhỏ, nghe được, hiểu được. Nhưng bản thân cô cũng là một cô gái, cô có sự do dự của mình, có sự không nhất quán của mình. Cô chỉ biết, cô đã gặp một người đàn ông không nên gặp, cũng yêu người đàn ông không nên yêu.

Cho nên, kết quả của việc yêu phải kẻ thù chính là: hai người nỗ lực thật lòng, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn dày xéo nhau, hủy hoại nhau.

Tình yêu của Hàn Thiên Vu và Hàn Trạc Thần đầy mâu thuẫn và dày vò như vậy.

Dẫu biết là bi kịch, nhưng không có cách nào ngừng lại. Hàn Thiên Vu đã lựa chọn yêu anh trong thù hận, hưởng thụ hạnh phúc “trộm” được.

Thế nhưng, thù hận cũng giống một loại vết thương tận trong xương tủy, khi nó không đau, bạn sẽ tạm quên đi. Thậm chí còn có thể dùng hạnh phúc trước mắt để gây tê nỗi đau ấy, nhưng không thể phủ nhận nó tồn tại và bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác.

Hàn Thiên Vu sau một cơn ác mộng, đã trải qua cảm giác như vậy. Và trong giây phút nỗi đau phát tác, cô đã vung dao lên. Tuy rằng cô không thể xuống tay, nhưng cũng đủ để rạch một đường thật sâu vào mối quan hệ vốn dĩ đã quá mỏng manh giữa hai người. 

Điều bi thương nhất chính là sự dối lừa của tình yêu.

Kết cục tất yếu, chính là chia ly.

Thời gian 8 năm là một khoảng thời gian không thể định nghĩa. Đối với Hàn Thiên Vu, đó chính là một sự đày đọa, ở bên nhau sớm chiều, mỗi ngày đều nhìn thấy người mà mình yêu sâu sắc, nhưng lại phải thường xuyên nhắc nhở bản thân mình không - thể - yêu.

Đối với Hàn Trạc Thần, đó lại chính là một khoảng thời gian hạnh phúc.

Bởi vì, anh thích những khi tâm trạng không tốt, cô ngồi yên lặng bên cạnh anh, thích những đêm anh mệt mỏi về đến nhà, thấy cô đang cuộn tròn trên sofa. Thích cái cách cô yên lặng sống cạnh anh, không quan tâm anh đi đâu, khi nào về, nhưng mỗi ngày đều chờ anh. Cô cho anh cảm giác mình có một mái nhà.

Thiên Thiên, cái gì cũng có thể là giả, kể cả việc em yêu anh… Chỉ cần từng thứ từng thứ làm anh rung động tám năm nay là thật.

Chỉ cần, sự ấm áp cô dành cho anh… là thật.

Thế nhưng, ai có thể chứng minh, tất cả không phải là giả dối?

Cuối cùng, anh và cô lựa chọn cùng buông tay, nhưng không phải vì chút hiểu lầm không đáng nói đó, mà có lẽ, bởi vì đã yêu quá sâu đậm, nên cảm thấy bản thân mình không còn xứng với đối phương.

Tình yêu có đôi khi cần phải học cách từ bỏ.

...

7 tuổi, anh đến, cướp đi cuộc đời cô.

9 tuổi, anh đến, mang cho cô một cuộc đời mới.

18 tuổi, anh buông tay, để cô đến với tương lai của mình.

Có một loại tình yêu cao quý nhất trên thế giới này, chính là không vì bên nhau, chỉ vì người mình yêu có thể sống tốt. Dõi theo người ấy, hiểu được người ấy cũng là yêu.

Hàn Thiên Vu đến nước Anh, học đàn và thành danh. Cô lặng lẽ sống cuộc đời mà anh đã tặng cho cô, lặng lẽ phá kén “hóa bướm” bay lên.

Tình yêu của cô rất lạ, có thể vừa yêu vừa hận, có thể vì hận mà muốn chết đi, lại có thể vì yêu anh mà tiếp tục sự sống.

“Nhưng, đây là tình yêu, cái gì cũng có thể kiềm chế, nhưng nhớ nhung không thể nào nén được.”

Mỗi một ngày của cô đều trải qua trong sự nhung nhớ đến tuyệt vọng. Cô có thể dùng mười ngón tay đầy máu để đàn một bản nhạc khiến người ta hạnh phúc, nhưng có ai thấy được, máu từ tim cô cũng từng giọt, từng giọt rơi xuống…

Cô vô vọng nắm chặt điện thoại, vô vọng cầu xin anh trong tiếng tút tút tàn nhẫn, xin anh, đừng nhớ em…

Nếu anh đã quên, thì cô có thể buông bỏ được không, Hàn Thiên Vu?

Chính vì không thể, cho nên cô đã trở về.

Không cần biết, hai năm qua, anh đã làm những gì, không cần biết cô đã sống ra sao, chỉ cần hai người gặp lại, tất cả đều chỉ là mây khói.

Hàn Thiên Vu của năm 20 tuổi, không quá trưởng thành so với Hàn Trạc Thần 37 tuổi, nhưng như vậy thì có sao?

“Trên thế giới này có vô số kiểu tương lai, nhưng hiện tại chỉ có một. Không nắm giữ được hiện tại, tương lai có nghĩa lý gì?”

Tám năm bên nhau, không đủ giữ chân hai người, nhưng hai năm xa cách, lại đong đầy tất cả.

Dù cho khi gặp lại, cả hai người đều không nói cho đối phương nghe, quãng thời gian qua mình đã biết được điều gì, nhưng chỉ cần một ánh mắt, đã bước thẳng vào trái tim của nhau.

Thực ra, có những chuyện, chỉ cần bản thân mình biết, bản thân mình hiểu, là đủ rồi.

Ví như, Hàn Trạc Thần không nói, anh đã đau lòng đến thế nào khi nhận được bức ảnh cô chụp trong bộ váy cưới, môi nở nụ cười nhưng đôi mắt đẫm lệ.

Ví như, anh không nói anh đã nhận được lời nhắn của cô, rằng cô yêu anh, thật sự muốn làm cô dâu của anh. Mỗi đêm cô chờ anh về nhà, là bởi vì cô muốn chờ anh...

Ví như, anh không nói, anh đã nhìn thấy chiếc lót cốc cà phê mà cô đã viết hàng nghìn chữ ở trên đó. Anh không nói, dù cho không ai đọc được, anh vẫn có thể nhận ra cô đã viết “Em yêu anh” hàng nghìn lần.

Anh không nói, vì anh tin. Anh tin cô đã có thể vì tình yêu với anh mà dẹp bỏ thù hận. Thế nên, anh bằng lòng, dùng cả cuộc đời còn lại của mình, chỉ để yêu cô và trả lại cho cô một gia đình. 

Có lẽ, đối với người đàn ông như Hàn Trạc Thần, chỉ cần anh muốn, anh nhất định sẽ làm được, kể cả đó là việc khiến cho cô gái đã từng xem mình như kẻ thù, cũng yêu mình.

Nhưng Hàn Thiên Vu không phải anh, cô không mạnh mẽ như vậy, không tự chủ như vậy. Cô chỉ có một trái tim đầy mâu thuẫn, vừa yêu vừa hận.

Tuy cô không biết, cũng có thể không được đồng tình, nhưng một cô gái dám yêu dám hận, muốn sống thật tốt, để có thể kiên cường đối diện với tình yêu và thù hận, chính là một cô gái đầy bản lĩnh và xứng đáng nhận được tất cả tình yêu của Hàn Trạc Thần.

“Anh tựa như hùng ưng thê lương bay trên bầu trời, những gì mọi người thấy đều là cánh chim bay thật cao thật xa của anh, không ai biết anh bay có bao nhiêu mệt, có biết bao cô độc…”

Nhưng cô biết, vì cô đã nói: “Nếu anh mệt thì đừng bay nữa, tìm một nơi nghỉ ngơi đi.”

Anh cho cô cuộc đời, cô sẽ cho anh một mái nhà. Bởi vì đối với cô, “Nơi có Hàn Trạc Thần, là địa ngục mà cũng là thiên đường.”

Có lẽ với rất nhiều người, câu chuyện này đã không còn xa lạ. Đúng vậy, “Sói và dương cầm” chính là sự tái bản của “Ngủ cùng sói” cách đây nhiều năm. Thế nhưng, lần quay lại này không chỉ là một diện mạo mới, còn là một góc nhìn mới. Nếu như ở lần xuất hiện đầu tiên, câu chuyện được kể lại theo lời của Hàn Thiên Vu thì ở lần này, câu chuyện được kể bằng ngôi thứ ba.

Do vậy, có những tình tiết, những góc khuất mà người trong cuộc chưa nhìn thấy sẽ được hiển thị rõ ràng hơn. Tuy vậy, những thay đổi trên chỉ mang tính chất hoàn thiện tác phẩm, bởi vì mấu chốt nhất chính là tình yêu của Hàn Trạc Thần và Hàn Thiên Vu vẫn được giữ nguyên vẹn, day dứt và hạnh phúc như chính cuộc đời của họ vậy.


Bình luận truyện