Phạm Đức Thành và Bác Phúc liếc mắt nhìn nhau, Tô An Nhiên vẫn còn có thể được cứu chữa, nữa, bọn họ đủ khả năng giúp việc này, điều này đối với bọn họ mà nói, chắc chắn là một tin tốt.
Chỉ là...
Cỏ Xán Tinh?
Đó là thứ gì?
Phạm Đức Thành không hiểu dược lý, đây cũng là lần đầu tiên ông ta nghe đến cái tên này, thế là quay sang hỏi Bác Phúc: "Bác Phúc, có không?"
"Hình như có"
Bác Phúc gật đầu, cũng không chắc chắn: "Thư mời đó, tôi trước đây chỉ đọc qua có một lần, nội dung trong đó có ghi hơn hai mươi loại vật phẩm quý giá được đem ra đấu giá, cái tên cỏ Xán Tinh, hình như tôi có chút ấn tượng."
"Vậy thì tốt quá! Vậy thì tốt quá!"
Phạm Đức Thành vui mừng khôn xiết, ra hiệu: "Anh lập tức gọi điện, sai người mang thư mời đó đến đây cho tôi!"
"Vâng!"
Bác Phúc không chần cho, quay người lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Phạm Đức Thành quay đầu lại, nhìn về hướng Tiêu Nhất Thiên và Tô Từ Lam, cười nói: "Thông tin của cậu Tiêu đây quả nhiên là rất nhanh."
"Không giấu cậu Tiêu, mặc dù tài sản của Tập đoàn Phạm Giang hơn
chục tỷ, nhưng hầu như không đủ tiêu chuẩn để tham gia đấu giá, vậy nên trước đó, tôi chưa từng được ban tổ chức mời dù chỉ một lần."
"Lần này cũng là một sự tình cờ, tôi ở tỉnh thành bên đó đã phát triển một số nghiệp vụ trên mạch đập cơ thể người, sau khi được những người khác giới thiệu, hai ngày trước tôi nhận được thư mời lần đầu tiên."
"Bác Phúc đã gọi điện, bảo người mang thư mời qua đây, nếu cậu Tiêu cần nó, có thể cầm đi, tôi nghe nói, theo quy định của ban tổ chức đề ra, chỉ cần người được mời đồng ý, làm các thủ tục liên quan, thì thư mời có thể chuyển tặng cho người khác..."
Nếu anh cần, thì hãy lấy đi!
Nghe giọng điệu của Phạm Đức Thành, không phải mượn, mà là trực tiếp
tặng!
Cho không!
Không hề đề cập đến bất kỳ điều kiện và yêu cầu nào, trực tiếp tặng lại thư mời cho Tiêu Nhất Thiên!
Điều này khiến trái tim đang treo lơ lửng của Tô Tử Lam, cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc!
Cô đã kinh ngạc trước thái độ của Phạm Đức Thành đối với Tiêu Nhất Thiên, điều đó thật kỳ lạ, quả thật khó bề mà tưởng tượng được, đường đường là người đàn ông giàu có nhất Thành phố Hải Phòng, giá trị tài sản lên đến hơn chục tỷ, nhưng ở trước mặt Tiêu Nhất Thiên, khiêm nhường có phần quá mức. Một câu cậu Tiêu, hai câu cậu Tiêu, ngay cả khi nghe lời nói châm chọc của Tiêu Nhất Thiên, Phạm Đức Thành vẫn gương mặt tràn đầy ý cười như cũ, đi kề sát như cái đuôi của Tiêu Nhất Thiên.
Nếu bị những người qua đường không biết thân phận thật sự của Phạm Đức Thành nhìn thấy, sợ là ai cũng sẽ hiểu nhầm, nghĩ rằng Phạm Đức Thành chính là đàn em bên cạnh Tiêu Nhất Thiên.
Tô Tử Lam liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, trong lòng vô cùng cảm động, người đàn ông trước mắt này, đột nhiên xông vào trong cuộc sống của cô,
dường như là một bí ẩn lớn, khiến cho người khác không thể nhìn thấu, không thể đoán được, nhưng luôn luôn mang đến cho cô những điều bất ngờ không ngờ đến.
Đây chính là người đàn ông quý giá trong truyền thuyết sao?
Trong vô thức, sự tò mò của Tô Tử Lam đối với Tiêu Nhất Thiên, càng ngày càng mãnh liệt, trong đầu cô không chịu được mà cứ suy nghĩ lung tung, nghĩ đến đây, mặt cô chợt đỏ ửng.
Phạm Đức Thành chủ động tặng thư mời cho Tiêu Nhất Thiên, không phải nói, vụ cá cược giữa cô và Tiêu Nhất Thiên, cô thua rồi sao?
Bị Tiêu Nhất Thiên hôn?
Hơn nữa, còn hôn môi?
Nghĩ đến đây, trái tim vừa được hạ xuống lại đột nhiên treo lên, cực kỳ căng thẳng, suy cùng, cô năm năm trước đã từng sinh con, có một cô con gái, nhưng cô không nhớ gì cả, ngoại trừ lần đó, thì cô chưa bao giờ bị người đàn ông nào khác chạm vào.
Mặt cũng chưa từng hôn qua, chứ đừng nói là môi?
Tiêu Nhất Thiên chú ý đến biểu tình kỳ quái đỏ mặt tía tai của Tô Tử Lam, anh đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, liền mỉm cười, không để ý, mà nhìn về hướng Phạm Đức Thành, nói: “Tôi cũng nghe nói rằng, giá khởi điểm của các vật phẩm đấu giá đều trên một nghìn năm trăm tỷ?"
"Không sai, một nghìn năm trăm tỷ là thấp nhất..."
Phạm Đức Thành gật đầu, mới nói được một nửa, ông ta đột nhiên nhận thấy được ẩn ý trong lời nói của Tiêu Nhất Thiên, thế là ông ta thay đổi, thờ mạnh nói: “Chuyện tiền bạc, cậu Tiêu không cần lo lắng."
"Đến lúc đó, tôi sẽ đi cùng cậu Tiêu, cậu Tiêu cứ việc đấu giá, sau khi đấu giá xong, tôi sẽ thanh toán tiền."
Lời nói này vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả Phạm Đức Thành là người giàu nhất ở Thành phố Hải Phòng, trong lòng cũng không khỏi ứa máu.
Đau!
Một nghìn năm trăm tỷ chỉ là giá khởi điểm, mặt khác cuộc đấu giá lần này, toàn bộ những người tham gia đều là đại gia hàng đầu và những doanh nhân giàu có từ khắp nơi trên thế giới tụ về, một khi những người khác muốn có cỏ Xán Tinh, họ sẽ cố gắng hết sức để tăng giá, sợ rằng tài sản trị giá hàng chục nghìn tỷ này đều không đủ.
Thậm chí, có thể chỉ vì một loại thảo dược mà ông ta còn chưa nghe tên đến, trực tiếp khiến cho tập đoàn Phạm Giang phá sản!
Nhưng không có cách nào, đây là tội lỗi mà Phạm Nhất Minh tạo ra, cũng
là món nợ mà nó nợ người ta.
Con nợ, thì bố phải trả!
Ông không thể không trả!
Tô Tử Lam bị câu nói của Phạm Đức Thành dọa cho sợ ngở người, từ suy nghĩ lung tung là định thần lại, lập tức lắc đầu nói: "Không được! Như thế tuyệt đối không được!"
"Chủ tịch Phạm sẵn sàng đưa thư mời đấu giá cho chúng tôi, chúng tôi đã rất biết ơn rồi, làm sao chúng tôi có thể để ông trả tiền được?"
"Không bằng...như thế này."
Tô Tử Lam suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục nói: “Những vật phẩm đấu giá đó đều là giá cao ngất trời, chủ tịch Phạm cũng biết rằng, với tình hình kinh tế hiện tại của tôi và Tiêu Nhất Thiên, quả thật không thể đưa ra nhiều tiền như vậy một lúc, đến lúc đó nếu như chúng tôi cần, ông có thể giúp chúng tôi bù vào trước, làm như thế coi như là chúng tôi nợ ông, sau khi chữa khỏi bệnh của An Nhiên, chúng tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, trả lại tiền cho ông càng sớm càng tốt..."
Không có công, thì không thể nhận bổng lộc.
Làm sao mà Tô Tử Lam có thể gật đầu dễ dàng với số tiền khổng lồ hàng trăm triệu đô như thế?
Hôm kia và hôm qua, Tiêu Nhất Thiên đã mua liên tiếp hai chiếc Mulsanne Bentley, cộng thêm quần áo trị giá gần một triệu, tổng cộng là khoảng mười ba triệu, nhìn dáng vẻ tiêu tiền như nước, giống như một phú
hào lớn, nhưng so với một khoản tiền khổng lồ hàng trăm triệu, mười ba triệu như là một hạt muối bỏ biển, thật sự không đáng nhắc đến.
Vì vậy, cô không ý thức được mà cảm thấy, Tiêu Nhất Thiên nhất định không thể có nhiều tiền như vậy.
Không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc đi vay.
Phạm Đức Thành sẵn sàng cho vay tiền, cô đã bất ngờ và cảm động đến muốn rơi nước mắt, giống như lá thư mời đó, là cho không? Cô không có da mặt dày như vậy, cũng không thể nhận ân huệ lớn như vậy!
"Điều nà..."
Phạm Đức Thành sửng sốt, không khỏi nhìn Tô Tử Lam thêm vài lần nữa, trong lòng tự nhủ, mắt nhìn của cậu Tiêu thật sự không tồi, cô Tô quả thật là một cô gái tốt và thấu hiểu lòng người.
Nhưng mà, Tô Tử Lam từ chối, không có nghĩa là Tiêu Nhất Thiên cũng sẽ
từ chối.
Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên đang im lặng, sắc mặt lạnh lùng, Phạm Đức Thành không còn cách nào khác, chỉ đành cắn răng nói: "Cô Tô có điều không biết, tiền mua cỏ Xán Tinh, không phải tôi tặng cho cô, cũng không phải cho hai người mượn, mà là..."
"Là tôi mắc nợ cậu Tiêu."
Đúng, là mắc nợ!
Phạm Đức Thành mắc nợ Tiêu Nhất Thiên một mạng! Mạng của Phạm Nhất Minh! Và bây giờ, đó là lý do khiến ông ta sẵn sàng đổ máu như thế này, không có cách nào khác chính là lấy tiền đề đổi lấy mạng sống của Phạm Nhất Minh, cầu xin sự tha thứ của Tiêu Nhất Thiên!
"Mắc nợ, nợ... nợ Tiêu Nhất Thiên?"
Tô Tử Lam hoàn toàn kinh ngạc. Quay sang nhìn Tiêu Nhất Thiên, sau đó
lại nhìn Phạm Đức Thành, vô thức hỏi: "Chủ tịch Phạm nợ Tiêu Nhất Thiên bao nhiêu tiền?" Phạm Đức Thành ngượng ngùng nói: “Những thứ tôi nợ cậu Tiêu, không
thể đong đếm được bằng tiền, nếu cậu Tiêu muốn, tôi có thể giao toàn bộ tài sản bao gồm cả tập đoàn Phạm Giang cho cậu Tiêu bất cứ lúc nào."
Âm!
Lời nói của Phạm Đức Thành giống như sấm sét từ trên trời, đánh xuống đầu Tô Tử Lam, trong nháy mắt, Tô Tử Lam bị bổ thành từng mảnh, đầu óc