Chính là đầu của bốn người Hoắc Đình Kiên, Trương Phong Lâm, Lưu Thanh Chánh và Trần Nhân Trung.
Trong đó, đầu của Hoắc Đình Kiên rõ ràng có chút đặc biệt.
Vết cắt ở cổ sâu tới mười phân, dù gì bảo đao Lang Đồ của Tiêu Nhất Thiên đâu phải dạng tầm thường gì? Chém sắt như chém bùn, chém đầu người ta khác gì thái rau đâu chứ!
Nhưng đầu của mấy người Trương Phong Lâm thì lại không giống như vậy. Đầu của ba người bọn họ đều bị chính tay Phạm Đức Thành cắt đi. Ông ta là một thương nhân, không hiểu võ thuật, và lại từ trước đến nay chưa từng giết người, dù là sức lực hay kinh nghiệm cũng thế, đều không đủ nghiêm trọng.
Kết quả là phải chém rất nhiều nhát thì mới cắt rời được phần cổ của ba người kia, vết cắt không đều nhau khiến da thịt nát bấy. Dù là ban ngày đi nữa thì cũng quá kinh dị rồi.
"Hoắc Đình Kiên!"
Tiêu Quốc Nguyên trước giờ chưa từng gặp Trương Phong Lâm và mấy người khác nên không nhận ra bọn họ, vì thế mà ánh mắt lạnh như bằng cứ luôn nhìn chằm chằm vào đầu của Hoắc Đình Kiên. Ngay cả khi trước đó ông ta đã đoán trước được kết quả, nhưng vẫn vô cùng tức giận.
Tiêu Nhất Thiên thực sự đã giết Hoắc Đình Kiên!
Giết thì cũng giết rồi, vậy mà giết xong còn cắt đầu Hoắc Đình Kiên.
Trước hết phái người gửi đến thủ đô, đưa tới nhà họ Tiêu rồi giao cho ông ta.
Muốn khiêu khích đúng không?
Hay là muốn tuyên chiến với nhà họ Tiêu?
Sắc mặt cũng Bình Trung cũng khó coi đến đỉnh điểm, đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ, bọn họ ngầm hiểu, nhận lệnh lập tức rời đi. Chỉ còn Bình Trung với Tiêu quốc Nguyên ở lại hiện trường, lúc này Bình Trung mới nói: “Ông chủ, ba cái đầu còn lại là của Trương Phong Lâm, Lưu Thanh Chánh với Trần Nhân
Trung.
"Xem ra, Tiêu Nhất Thiên vẫn còn rất căm hận chuyện xảy ra năm năm trước, quyết không đội trời chung với chúng ta. Dù gì trước đây Hoắc Đình Kiên cũng từng là của nó, vậy mà nó lại ra tay không hề niệm tình."
Bốn cái đầu này đại diện cho thái độ của Tiêu Nhất Thiên.
Nợ máu phải trả bằng máu!
"Không đội trời chung sao?"
Khóe miệng Tiêu Quốc Nguyên gợi lên sát ý nồng đậm, ông ta khinh thường nói: "Kích hoạt huyết thống hay là bên cạnh có cao thủ bảo vệ cũng được, dựa vào chút viên mãn ám cảnh đó mà đã vội nhảy ra khiêu chiến với nhà họ Tiêu sao?"
"Đúng là ngựa non háu đá!"
"Nếu không phải vì không muốn làm kinh động đến cụ nhà, sợ làm to chuyện sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và công việc làm ăn của nhà họ Tiêu, thì bây giờ ông đây đã cử người đi tỉnh, giết thằng nhóc đó thật hoành tráng rồi!"
Trong lời nói còn có lực ngầm tỏa ra tứ phía, hoa cỏ chung quanh bỗng
như khô héo ngay lập tức.
Rõ ràng, Tiêu Quốc Nguyên cũng là một cao thủ ám cảnh.
Hơn nữa, còn là cảnh giới bất phàm!
Bình Trung hỏi: "Ông chủ, vậy bây giờ.."
"Tiến hành theo như kế hoạch lúc nãy."
Tiêu Quốc Nguyên nói: "Hơn nữa, phái thêm hai người thuộc ám cảnh sơ kỳ đi ẩn nấp ở thành phố Hải Phòng. Nếu như Tiêu Nhất Thiên không dẫn theo Tô An Nhiên, vậy hãy tìm cơ hội đưa Tô An Nhiên về thủ đô cho tôi!"
"Đến lúc đó, không có Tô An Nhiên, cho dù có nhường cỏ Xán Tinh lại cho cậu ta, thì cậu ta còn có thể làm gì?"
"Miễn là nắm chắc được con át chủ bài của cậu ta thì xem như tận diệt
rồi!"
"Dù là nhà họ Tô, dù là nhà họ Đỗ hay nhà họ Đoàn ở thành phố Hồ Chí 1. Minh, lần này kẻ nào dính líu tới cậu ta đều giết sạch cho tôi. Tôi muốn xem cậu ta có thể bảo vệ được ai. "
"Cậu ta lấy gì để đấu lại nhà họ Tiêu đây?"
Đầu của đám người Hoắc Đình Kiên quả thật đã kích động lửa giận trong người Tiêu Quốc Nguyên, khiến ông ta nhất thời gia tăng thêm công kích, không chỉ muốn hủy hoại Tiêu Nhất Thiên mà cả những người xung quanh anh ông ta cũng sẽ không buông tha.
Hải Phòng.
Tiêu Nhất Thiên về đến phòng bệnh VIP 508. Sau khi mọi việc được thu xếp ổn thỏa anh đã lập tức cùng Sói Đồng rời khỏi bệnh viện thành phố đến thẳng biệt thự Tiền Giang của Phạm Đức Thành. Đến lúc Liễu Như Phương kéo Tô Tử Lam đuổi theo thì anh đã không còn trong phòng bệnh nữa.
Chẳng còn cách nào khác, tình ngay lý gian, mẹ vợ lại quá dữ nên không
thể trêu vào.
Chỉ có thể trốn đi mà thôi.
Sau khi ăn ở biệt thự Tiền Giang, vì Tiêu Nhất Thiên thức trắng cả đêm qua nên bây giờ tranh thủ ngủ bù. Ba giờ chiều thức dậy, Phạm Đức Thành đã đợi được một lúc lâu. Tiêu Nhất Thiên và Sói Đồng ngồi Bentley Mulsanne, còn Phạm Đức Thành và Bác Phúc leo lên chiếc Rolls-Royce, bọn họ hùng hổ lái xe rời khỏi thành phố Hải Phòng, chạy thẳng về thành phố Hồ Chí Minh.
Hải Phòng cách Hồ Chí Minh khoảng mấy tiếng chạy xe.
Tiêu Nhất Thiên chỉ một lòng muốn lấy được cỏ Xán Tinh để cứu Tô An Nhiên, nhưng anh không hề biết rằng lúc anh vừa rời đi, Tiêu Quốc Nguyên đã cử hai cao thủ Ám Cảnh sơ kì gấp rút đi Hải Phòng.
Hơn nữa, mới sáng sớm đã cử người đi thành phố Hồ Chí Minh. Ông ta đến sớm hơn một bước, bí mật bố trí quỷ kế mưu mô chống lại anh.
Điều mà anh càng không biết là vị hôn thê của anh năm năm trước, Lâm Thanh Uyển, cô chủ nhà họ Lâm ở thủ đô, cũng đang dẫn người trên đường tới thành phố Hồ Chí Minh.
Những người giàu có và quyền lực từ mọi tầng lớp xã hội đều tập trung tại thành phố Hồ Chí Minh!
Đó chỉ là một cuộc đấu giá đơn thuần, vả lại còn là điểm đấu giá ngầm mà người bình thường không biết tới nhưng lại thu hút được sự chú ý của những người tai to mặt lớn trong giới. Trong vài ngày tới, thành phố Hồ Chí Minh nhất định sẽ không còn yên bình nữa!
Sáu giờ mười chiều.
Hai chiếc Mulsanne Bentley và Rolls-Royce lái vào ranh giới của thành phố Hồ Chí Minh, khoảng sáu giờ ba mươi, sắc trời đã chạng vạng tối, đèn khắp thành phố đã sáng lên, cảnh tượng phồn hoa tráng lệ, chiếc Rolls-Royce chạy trước dẫn đường chậm rãi