Con ngươi Tiêu Nhất Thiên hơi co lại.
Đương nhiên là anh cũng nghĩ tới những chuyện mà tiền bối nhà họ Đoàn nói, hơn nữa những ngày gần đây trong lòng cũng luôn lo lắng chuyện này.
Tiêu Nhất Thiên nghĩ nghĩ, trầm giọng nói: "Vẫn là câu nói đó."
"Người ép tôi, chắc chắn diệt!"
Đại ý chính là tôi không có lòng đoạt quyền, không có ý tranh bá, nhưng mà nếu như mấy người đó nhất định phải nghi kị lung tung, ức hiếp đến trên đầu tôi, ngại quá, vậy thì tôi cũng sẽ tuyệt đối không ngồi chờ chết, để mặc cho bọn họ chém giết!
Ví dụ như nhà họ Triệu!
Nguyên nhân gây thù hận giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Triệu chỉ đơn giản là do cái chết của Triệu Bân, mà rõ ràng Triệu Bân không phải là Tiêu Nhất Thiên giết, nhưng mà Triệu Lâm Hùng ngu muội vô tri, bị người khác lợi dụng làm vũ khí, muốn khiến cho Tiêu Nhất Thiên chôn cùng.
Cho nên, nhà họ Triệu bị diệt!
Nếu đổi nhà họ Triệu thành người khác thì cũng giống vậy, Tiêu Nhất Thiên không thẹn với lương tâm, cũng không sợ hãi!
"Nói rất hay!"
Tiền bối nhà họ Đoàn đứng dậy theo, sắc mặt nghiêm túc nói: "Anh bạn nhỏ lòng dạ rộng rãi. Quang minh lỗi lạc, khiến lão nạp khâm phục."
"Tuy nhiên nói cũng phải nói lại."
"Tục ngữ nói tuy không thể có lòng hại người nhưng phải có lòng đề phòng người, nếu như chờ người khác khi dễ cậu rồi cậu mới phản kích thì chỉ sợ đã muộn rồi."
"Với thực lực của cậu thì có thể không sợ bất kỳ người nào uy hiếp, nhưng là thân nhân và bạn bè của cậu thì phải làm sao? Chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy thảm kịch năm năm trước tái diễn, đợi mất đi thân nhân rồi mới báo thù cho bọn họ sao?"
"A Di Đà Phật..."
Tiền bối nhà họ Đoàn lên tiếng niệm phật, lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó nói tiếp: "Chuyện cũ đã qua, cái gọi là báo thù rửa hận chỉ là người sống tự an ủi bản thân thôi, với người chết thì không có ý nghĩa gì."
"Cho nên, dù cho cậu không có chí tranh bá thì cũng phải có đủ thực lực tự vệ, có đầy đủ thế lực bảo vệ thân nhân và bạn bè."
"Đúng không?"
Thực lực, bây giờ Tiêu Nhất Thiên đã có, đủ để tự
Mà thế lực... vệ.
Nói cho cùng, tiền bối nhà họ Đoàn vẫn muốn khuyên Tiêu Nhất Thiên xây dựng thế lực của mình, âm thầm phát triển, đến lúc đó thế lực của Tiêu Nhất Thiên đủ lớn mạnh, đúng là có thể bảo vệ thân nhân và bạn bè của mình. Nhưng như thế thì cho dù không muốn tranh bá thì cũng đã bước lên con đường tranh bá rồi.
Lão hòa thượng này, rất xấu!
Nói đến nước này rồi, đối với rắp tâm khó lường của lão hòa thượng, trong lòng Tiêu Nhất Thiên đã rõ ràng, anh nhìn chằm chằm lão hòa thượng, hỏi: "Nếu như tôi nghe theo đề nghị của ông, gia tộc họ Đoàn của ông sẽ phụ tá cho tôi không?"
"Ngược lại!"
"Nếu như tôi kiên quyết với ý định của mình thì sao? Có phải ông muốn bán đứng rồi, tiết lộ bí mật của tôi, đẩy tôi vào chỗ chết hay không?"
Lão hòa thượng nói mấy lời này với Tiêu Nhất Thiên thì cũng tương đương với để cho Tiêu Nhất Thiên nắm được điểm yếu.
Nếu như Tiêu Nhất Thiên tiết lộ những lời này ra ngoài, toàn bộ nhà họ Đoàn đều sẽ gặp nạn!
Cho nên, Tiêu Nhất Thiên không giết ông ấy diệt khẩu, vậy thì ông ấy có giết Tiêu Nhất Thiên diệt khẩu hay không?
Dù sao, trong thời khắc sinh tử, lòng người khó
"Ha ha."
Đón lấy ánh nhìn chăm chú của Tiêu Nhất Thiên, lão hòa thượng cười nhạt một tiếng, nói: "Anh bạn nhỏ quá lo lắng, từ khi tôi nói ra hai chữ 'minh cảnh ' thì tôi đã cột chặt nhà họ Đoàn và tôi với cậu rồi."
"Nếu như cậu giữ vững quyết định của mình thì coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra qua."
Cậu không nói, tôi không nói, giữ bí mật cho nhau.
"Ồ?"
Tiêu Nhất Thiên nhướng mày một cái, hơi không tin. Hỏi: "Thật sao?" dò! Lão hòa thượng đưa tay ra hiệu: "Anh bạn nhỏ đi theo tôi."
Nói xong thì quay người đi vào cái lầu nhỏ hai tầng trước mặt, Tiêu Nhất Thiên hơi do dự một chút rồi cũng vội vàng đi theo, phóng ra ám kình. Duy trì cảnh giác.
Kẹt kẹt! . Tiên Hiệp Hay
Lão hòa thượng đi ở phía trước, đưa tay đẩy cửa lầu nhỏ ra, một mùi đàn hương lập tức xộc vào mũi, chỉ thấy trong chính đường của lầu nhỏ thờ phụng một bức tượng Phật.
Trước tượng Phật có bày đồ cúng, đốt đàn hương.
Nhang khói lượn lờ, sương mù mông lung, sau khi Tiêu Nhất Thiên vào cửa thì tùy ý liếc nhìn vài lần, phát hiện trên bàn thờ trước tượng Phật ngoại trừ cổng phẩm ra thì còn có hai cái hộp gỗ.
Bên trái một cái, bên phải một cái, không biết bên trong đựng là cái