Sắc mặt Tiêu Nhất Thiên vô cùng u ám!
Giờ phút này, là đối tượng công kích của bọn người Triệu Phong, không ai cảm nhận rõ những áp lực xung quanh hơn anh, ba cao thủ ám cảnh viên mãn đồng thời dùng hết toàn lực, nếu như bình thường thì anh hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên chính là xoay người chạy trốn!
Không thể địch lại!
Dưới tình huống không sử dụng hai đòn sát thủ là minh kình và phấn phật cốt, chỉ dựa vào ám kình trong cơ thể thì Tiêu Nhất Thiên tự biết mình tuyệt đối không ngăn được thế công của mấy người Triệu Phong!
Nhiều lắm là kiên trì mấy phút!
Nhưng mà chém giết trong chiến trường anh chết tôi sống năm năm, trải qua rèn luyện trong máu và lửa, Tiêu Nhất Thiên thiếu lòng can đảm không sợ chết và tính liều mạng!
"Tới hay lắm!"
Chỉ thấy anh gầm nhẹ một tiếng, gắng chịu đau nhức kịch liệt trên vai trái, vung bảo đao Lang Đồ lên, bóng người lóe lên một cái, phóng tới Triệu Phong, ám kình trong cơ thể hoàn toàn bộc phát, quyết đoán chém xuống!
Con người Triệu Phong bỗng nhiên co rụt lại, sắc mặt vốn khó coi như ăn phải cứt giờ lại càng thêm giận dữ, ông nội mày, rõ ràng là ba người vây công, mà me nó, mày cứ nhằm vào tao?
Ông đây nhìn giống kẻ yếu lắm hả?
Râm!
Trong nháy mắt, tiếng nổ vang truyền khắp nơi, ám kình hùng hồn điên cuồng bắn ra, bóng dáng bốn người như quỷ mị, lúc cao lúc thấp trên mặt sông, tới lui như gió!
Ánh sao lóe lên!
Bóng kiếm gào thét!
Côn sắt hai mét và Lưu Tinh Chùy lớn không ngừng nện như điên...
Keng keng keng keng keng...
Binh khí đụng vào nhau, tia lửa văng khắp nơi, nước sông Vận dưới chân bị ám kình mất khống chế đánh vào tạo thành từng đợt sóng lớn khủng khiếp cao tới mấy mét. Trong như là đang reo hò cổ vũ, làm nổi bật thêm cho trận quyết đấu sinh tử này!
Nhưng mà!
Đám người đứng xem trên đầu cầu Vân Hải và hai bên bờ sông Vận thì không có reo hò, chỉ có tiếng gào thét, tiếng chửi rửa đinh tai nhức óc!
"Cứt chó lão tổ nhà họ Triệu! Lấy lớn hiếp nhỏ!
Nhiều người khi dễ ít người!"
"Không biết xấu hổ! Lão lưu manh!"
"Cho dù thắng thì cũng là thắng mà không vẻ
vang!"
Vô số người xem đều thấy bất bình cho Tiêu Nhất Thiên, lo lắng cho Tiêu Nhất Thiên, ánh mắt của quần chúng là sáng như tuyết, dù sao, lúc đầu bọn họ đều cho rằng trận chiến này là một trận quyết đấu công bằng trong giang hồ!
Mà sự thật chứng minh trên thế giới này hoàn toàn không có cái gọi là công bằng!
Có chăng chỉ là anh lừa tôi gạt!
Là kẻ thắng làm vua!
Không cần biết anh có công bằng hay không, công chính hay không, sống sót mới quan trọng nhất,
người chết rồi thì còn nói công bằng công chính gì nữa? Vô số người xem phẫn nộ cầm điện thoại ném vào
trong nước, ném vào đám người Triệu Phong.
Đáng tiếc, không làm nên chuyện gì.
Cách quá xa, hoàn toàn không ném trúng.
Đầu cầu Vân Hải, Đoàn Minh Triết nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt xám như tro tàn, nắm tay nắm lại thành nắm đấm, rất muốn nhảy xuống giúp Tiêu Nhất Thiên một chút nhưng do dự mãi rồi cuối cùng vẫn bỏ cuộc.
Cao thủ ám cảnh trung kỳ như ông ta mà xông vào loại chiến đấu như thế này thì chỉ có thể làm bia đỡ đạn mà thôi.
Làm không tốt còn sẽ làm Tiêu Nhất Thiên bị vướng víu, để cho Tiêu Nhất Thiên vốn là ốc còn không mang nổi mình ốc phải phân tâm cứu ông ta.
"Ông chủ!"
Sau lưng Đoàn Minh Triết, những cao thủ của nhà họ Đoàn cũng là mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, không nhịn được, một người trong đó đứng dậy nói: "Ba đánh một, Triệu lão cẩu khinh người quá đáng!" "Rõ ràng cậu Tiêu đã vào thế khó, sợ là chống đỡ không được lâu nữa."
"Chúng ta chỉ có thể ở đây, trơ mắt mà nhìn sao?"
Có thể trở thành cao thủ ám cảnh thì đa số đều là đàn ông máu nóng, dù cho bọn họ không có thân thích gì với Tiêu Nhất Thiên, cũng không phải là bạn bè nhưng nhìn thấy trường hợp như vậy thì vẫn bị khơi dậy tấm lòng của người tập võ.
Người tập võ, gặp chuyện bất bình thì phải đứng ra!
Không đợi Đoàn Minh Triết mở miệng, một cao thủ khác của nhà họ Đoàn đi lên trước một bước. Đứng dậy nói: "Ông chủ, tôi nguyện chiến một trận sinh tử vì cậu Tiêu, sống chết miễn bàn!"
"Tôi cũng vậy!"
"Còn có tôi!"
Đại khái mười mấy phút trước đó, khi Tiêu Nhất Thiên nhảy xuống từ chỗ này thì bọn họ đã nói bốn chữ.
Cùng sống!
Cùng chết!
Câu này không phải là một câu khẩu hiệu đơn giản, càng không phải là một câu nói điên khùng, mà là lời hứa của đàn ông, là chức trách của người tập võ! Lời hứa của người quân tử. Sống chết có nhau! Cho nên, lần lượt từng cao thủ của nhà họ Đoàn, tất cả đều không sợ hãi đứng dậy.
Đoàn Minh Triết vẫn khó mà quyết đoán được.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cắn răng, lắc đầu nói: "Tôi hiểu tâm tình bây giờ của các cậu, tôi cũng giống như các cậu, cũng cảm thấy đứng ở chỗ này giương