Trên đường đi tới căn phòng bí mật dưới lòng đất, ông già của nhà họ Lâm do dự mãi, vẫn không nhịn được mà lo lắng hỏi: “Cô chủ, Đoàn Minh Triết và người phụ nữ kia không tin lời của tôi, chỉ sợ Tiêu Quốc Nguyên cũng không thật sự tin."
"Đoàn Minh Triết và người phụ nữ kia, thật ra không quan trọng..."
"Quan trọng là thế lực của nhà họ Tiêu ở thủ đô rất lớn mạnh, lỡ như vì việc này mà xảy ra ly gián, chỉ sợ đến lúc đó sẽ khó ăn nói với ông chủ"
Quan hệ giữa nhà họ Lâm và nhà họ Tiêu ở thủ đô, giống nhà họ Lâm và nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh, thực lực sức mạnh của dòng họ ngang nhau, rất chặt chẽ về mặt làm ăn, bên ngoài hoà hợp êm thấm, bên trong nghĩ đủ kế hoạch nham hiểm.
Nói đơn giản, vừa là kẻ thù vừa là bạn!
Giữa hai dòng họ lớn luôn duy trì một sự cân bằng, một khi phá hỏng sự cân bằng này, e rằng khó đoán trước hậu quả.
Mà bây giờ Tiêu Nhất Thiên là cái định trong mắt, cái gai trong thịt Tiêu Quốc Nguyên, rất muốn giết chết anh.
Nếu để Tiêu Quốc Nguyên biết Lâm Thanh Uyển lừa ông ta, Tiêu Nhất Thiên còn sống, không biết dưới cơn tức giận sẽ làm ra chuyện gì.
Cho nên...
Đừng nói Lâm Điện Thần, ngay cả ông già của nhà họ Lâm cũng cảm thấy, lần này Lâm Thanh Uyển chơi hơi lớn!
Chơi với lửa!
"Chú Tiêu thông minh như vậy, đương nhiên ông ta không dễ tin."
Lâm Thanh Uyển không dừng bước, cười nói: “Với lại tôi vốn không muốn để bọn họ hoàn toàn tin tưởng, chẳng lẽ trưởng lão không cảm thấy, trò chơi nửa tin nửa ngờ, nghi ngờ lẫn nhau mới thú vị hơn sao?"
"Chuyện này..."
Ông già của nhà họ Lâm không trả lời được, có lẽ ông ta nhìn Lâm Thanh Uyển lớn lên, tất nhiên ông ta biết rõ tính tình của Lâm Thanh Uyển. "Từ nhỏ đến lớn, mạng người, tôi sớm chơi đã rối"
Giọng nói của Lâm Thanh Uyển rất dịu dàng nhe nhàng giống như nước suối, chảy từng dòng nhỏ, nhưng những lời này do cô ta nói ra lại vô cùng tân nhẫn, hung ác, quả thực làm người ta sợ hãi.
Coi mạng người như cỏ rác!
"Bây giờ tôi cảm thấy thích đùa bỡn lòng người hơn..."
Lâm Thanh Uyển nhoẻn miệng cười, giống như một đóa hoa tươi xinh đẹp đang từ từ nở rộ trên gương mặt xinh đẹp của cô ta, dù là ông già của nhà họ Lâm, cũng cảm thấy ớn lạnh sau lưng...
Lúc đó.
Trong căn phòng bí mật của biệt thự nhà họ Lâm.
Giống như mơ một giấc mơ, không biết qua bao lâu, khi Tiêu Nhất Thiên dần lấy lại ý thức, thứ cảm nhận được đầu tiên chính là từng cơn đau đớn thấu tim, xương cốt cả người như vỡ nát hết, máu thịt cả người như đều bị đứt.
Chỉ nhúc nhích một cái đã đau đớn muốn chết!
"A!"
Cho dù cứng rắn như Tiêu Nhất Thiên, cũng không khỏi kêu một tiếng, mí mắt và khóe miệng cùng run rẩy, khoảng nửa phút sau mới thích ứng một chút, chậm rãi mở mắt. -
Đập vào mắt là một mảnh tối tăm.
Tuy ý thức hơi mơ hồ, nhưng Tiêu Nhất Thiên có thể cảm giác được, bây giờ mình đang nằm trên một tấm ván sắt bằng phẳng, mà hai cổ tay và hai cổ chân của anh, đều bị xích chặt. Đừng nói cả người mất sức không thể động đậy, cho dù có thể động đậy, cũng không động đậy được.
"Không chết?"
Trong lòng khẽ động, thầm nhẹ nhàng thở ra, chém giết trên chiến trường chất đầy xác như núi hơn năm năm, Tiêu Nhất Thiên từng nghĩ đến bản thân rơi vào đường cảnh, khó giữ mạng sống rất nhiều lần.
Cho nên anh hiểu rõ một đạo lý: Chỉ cần còn sống, thì còn hy vọng!
Đây cũng là nguyên nhân anh không lựa chọn tìm đường chết trong sông Vận, giống như câu chuyện mà ông già của nhà họ Lâm bịa đặt!
Còn chưa làm rất nhiều chuyện!
Còn chưa giết rất nhiều người!
Thù lớn chưa trả, sao dám đi chết? Hít sâu mấy cái, sau đó Tiêu Nhất Thiên nghĩ