Trước đây, nhà họ Đoàn ở thành phố Hồ Chí Minh mạnh mẽ mua lại tập đoàn Tô thị, là ba người Lý Nghiên Phi, đi đến bệnh viện thành phố, xông vào phòng bệnh Tô Chí Công, buộc ông cụ ký thỏa thuận mua bán!
Cũng là ba người Lý Nghiên Phi đã ủng hộ Tô Tử Lam tại lễ chào mừng tân chủ tịch và đuổi gia đình Tô Thành Đạt đến thành phố Hải Phòng!
Mà hiện tại!
Thời thế thay đổi, cơ hội báo thù đã đến. Tô Thành Đạt sẽ không bỏ lỡ!
Cảm giác và mặt người khác này rất tuyệt!
Thật là sướng đến tận xương tủy!
Mặc dù tay của Tô Thành Đạt hơi tê, đá hơi đau, trán đã bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng hắn ta vẫn rất thích thú, đánh không biết mệt!
Bốp!
Trong khi Tô Tử Lam nói chuyện còn thuận tay tát một cái lên mặt Lý
Nghiên Phi, mắng: "Đồ đàn bà thối"
"Mày mẹ kiếp không phải rất tuyệt vời sao?"
"Không phải rất kiêu ngạo sao?"
“Nào, cho tao xem thử nào?"
Khuôn mặt của Lý Nghiên Phi vốn đã trắng, bây giờ gương mặt lại sung đỏ, đôi mắt ngấn nước, không còn tư thái bình tĩnh tự tin như trước kia nữa. Bãi cận rồng chịu canh tom chet!
Hồ bị chó rượt rơi xuống vực sâu!
Sự tự tin và kiêu ngạo của đám người Lý Nghiên Phi là do có nhà họ Đoàn che chở, mà bây giờ, nhà họ Đoàn đang bị nhà họ Tiêu ở thành phố Hồ Chí
Minh tấn công.
Không quả trứng nào nở rồi mà được bảo vệ cả!
“Dừng tay!"
Trái tim Tô Tử Lam đập mạnh lên, lớn tiếng quát bảo dừng lại: “Giữa tôi và mấy người là mâu thuẫn trong nhà, không liên quan gì đến bọn họ"
"Thả bọn họ ra"
Bốp!
Tuy nhiên, ngay khi Tô Tử Lam cất lời, Tô Thành Đạt đã vung tay hung hăng tát vào mặt Lý Nghiên Phi, so với cái tát vừa rồi còn mạnh hơn khiến Lý Nghiên Phi hét lên một tiếng. Cả người té trên sàn nhà lạnh lẽo. "Cô nói tôi dừng tôi phải dừng sao, như vậy mặt mũi tôi biết để ở đâu?"
Sau khi đánh xong, Tô Thành Đạt xoay người, quay đầu lại, khuôn mặt dữ tợn nhìn Tô Tử Lam, chế nhạo: "Tay tôi ngứa, không đánh người rất khó chịu"
"Nếu không em họ lại đây chịu tát thay cô ta đi?"
Vừa nói, anh ta vừa lắc bàn tay phải hơi đau của mình, vẫn cảm thấy chưa sướng tay.
"Anh?"
Tô Tử Lam tức giận, nhưng không làm gì, quay đầu nhìn Triệu Hằng ngồi bàn làm việc, hỏi: "Bác cả, các người muốn làm gì?"
Triệu Hằng châm một điếu thuốc, nhàn nhạt rít hai hơi, sau đó nhà ra một vòng khói.
Nhưng ông ta cũng không trả lời câu hỏi của Tô Tử Lam.
"Tôi khinh!" Tô Thánh Nhà nghiên trong nghiên Tội manga: làm gì? Cô ta làm gia đình chúng ta phá sản, làm cho nhà họ Triệu cửa nát nhà tan. Loại phụ nữ này đáng chết."
Đi tới trước mặt Tô Tử Lam, vung tay đánh tới!
Bóp!
Một cái tát mạnh mẽ giáng vào mặt Tô Tử Lam, dùng hết sức bình sinh đánh như vậy có thể thấy trong lòng bà ta hận Tô Tử Lam tới mức nào.
Trong tiềm thức Tô Tử Lam muốn trốn, nhưng cô không có trốn.
Má trái truyền đến một trận đau nhói, tiếng tát vang dội làm cho tai cô ù đi, đầu óc như muốn nổ tung, hai chân lảo đảo, sau đó ngã xuống chỗ của Lý
Nghiên Phi
"Này!"
Tô Thanh Nhã cúi đầu nhìn Tô Tử Lam, phun một ngụm nước miếng lên người Tô Tử Lam, hừ lạnh nói: "Mệt cho cô vẫn còn nhớ kia là bác cả của cô!"
"Mệt cho cô còn nhớ đến tôi là dì của cô!”
"Vị hôn phu kia của cô thật đáng chết, xứng đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục! Hôm nay rơi vào tay chúng tôi, cả nhà cô sau này đừng nghĩ sẽ sống tốt."
Hai tay chống nạnh, vẻ ngoài dữ tợn và độc đoán, dáng vẻ mười phần là một người phụ nữ chanh chua!
Tô Thanh Thế cũng không nhịn được, ông ta nghiêng người về phía trước, đá mấy cái lên người Tô Tử Lam, hầm hừ nói: “Đừng tưởng rằng cô đến đây rồi thì chúng tôi sẽ tha cho bố mẹ cô. Còn cả đứa con hoang kia nữa."
"Hay tôi đến khu Gia Định một chuyển, bắt bọn họ quỳ xuống ăn phân!"
Một khuôn mặt dữ tợn!
Một đứa bé mới chín tuổi, đối mặt với cảnh tượng như vậy, nhưng cũng không có chút hoảng sợ