Tô Tử Lam bị hù dọa.
Bị một tiếng "Nghiệt tử" của bà cụ nhà họ Tiêu dọa sợ, cũng bị ánh mắt đột nhiên trở nên kinh khủng của Tiêu Nhất Thiên dọa sợ.
Thâm thù đại hận, không chết không thôi!
Dù cho đã chuẩn bị tâm lý nhưng Tô Tử Lam phát hiện khi thời điểm này đến thì cô vẫn không nhịn được mà hơi hãi hùng khiếp vía! Tiêu Nhất Thiên bị tổn thương bởi nhà họ Tiêu ở thủ đô còn lớn hơn những oan ức mà cô phải chịu ở nhà họ Tô.
Yên lặng đưa tay ra.
Tô Tử Lam chủ động cầm tay Tiêu Nhất Thiên, không mở miệng nói chuyện, nhưng đó ủng là một kiểu cổ vũ trong im lặng, cô nhìn Tiêu Nhất Thiên, ánh mắt cũng vô cùng kiên quyết, giống như đang nói: "Cho dù sau này như thế nào, em đều ở bên cạnh anh!"
Liếc nhìn Tô Tử Lam, ảnh mắt lạnh như băng của Tiêu Nhất Thiên mới thoáng hoà hoãn lại.
Gật đầu một cái, Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng, nói với bà cụ nhà họ Tiêu bên kia đầu dây: "Bà còn sống?"
"Được! Rất tốt!"
"Mạng của bà, hôm nào đó tôi sẽ tới lấy!"
Đúng như Tiêu Quốc Nguyên đoán, năm năm trước một tay bà cụ nhà họ Tiêu bày ra thảm kịch đó. Khiến Tiêu Nhất Thiên hàm oan vào tù, chiếm vị trí gia chủ của Tiêu Thanh Sơn, bức tử Đỗ Thanh Trúc, bà ta mới là người mà trong lòng Tiêu Nhất Thiên cực kỳ căm hận!
Hận không thể đoạt mệnh, chém đầu, ăn thịt, uống máu!
Thật sao?"
Bà cụ nhà họ Tiêu khinh thường cười một tiếng. Nói: "Nếu như mày có bản lĩnh đó thì cứ tới."
"Tao, chờ."
"Nhưng trước đó, tốt nhất mày nên điều tra rõ ràng nhà họ Lâm ở thủ đô đóng vai trò gì trong chuyện năm năm trước đã
"Đừng như đồ ngu, bị người ta lợi dụng, làm đao của người khác mà còn không biết, còn nằm mộng báo thù rửa hận gì đó.”
Một câu nói của bà cụ nhà họ Tiêu khiến người khiếp sợ. Có vẻ như bà ta cũng muốn kéo nhà họ Lâm ở thủ đô xuống nước!
"Bà đang cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của tôi?" "Khiêu khích tôi và nhà họ Lâm ở thủ đô?"
Tiêu Nhất Thiên chế giễu lại nói: "Cho tới giờ người đối xử với tôi như đồ ngu hẳn là bà mới đúng chứ?"
"Bà cho rằng tôi vẫn là con rối để mặc cho bà xoay tới xoay lui như năm năm trước sao?"
Tất nhiên Tiêu Nhất Thiên sẽ không tin lời nói của bà cụ nhà họ Tiêu.
Một chữ cũng không tin!
"Tin hay không tùy mày" Bà cụ nhà họ Tiêu cũng lường trước được ket qua se la inu vay, cũng không thèm để ý thái độ của Tiêu Nhất Thiên, trầm giọng nói: "Sự thật năm năm trước không phải đơn giản như những thứ mà mày điều tra được."
"Mày giết nhiều người của nhà họ Tiêu như vậy, một lòng muốn báo thù, một lòng muốn giết tao, tao không trách mày"
"Bởi vì, tao cũng muốn giết mày!"
"Nhưng tao vẫn muốn khuyên mày một câu, kẻ địch của mày không chỉ là nhà họ Tiêu, đừng để người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng, đừng để ông nội của mày ở dưới cửu tuyên cũng khó mà nhắm mắt!"
"Đừng để bố của mày hối hận, lúc trước vì giữ lại mạng của mày mà trả giá lớn!"
Nghe nói như thế, trong lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ nhúc nhích.
Trước kia ở nhà họ Tiêu ở thủ đô, ngoại trừ mẹ là Đỗ Thanh Trúc ra thì chỉ có ông nội Tiêu Kinh Tùng và bố Tiêu Thanh Sơn thương yêu Tiêu Nhất Thiên nhất, nếu không phải bọn họ che chở thì e là mẹ con Tiêu Nhất Thiên và Đỗ Thanh Trúc đã bị đuổi khỏi nhà họ Tiêu từ lâu!
Cho nên!
Khi bà cụ nhà họ Tiêu nhắc tới Tiêu Kình Tùng và Tiêu Thanh Sơn thì trái tim Tiêu Nhất Thiên như bị kim đâm, bị dùng lửa đốt, hung hăng run rẩy mấy lần.
Sau khi thảm kịch năm năm trước xảy ra, Tiêu Nhất Thiên vào tù, Đỗ Thanh Trúc chết thảm, mà Tiêu Thanh Sơn không chỉ có bị tước đoạt vị trí gia chủ, đồng thời
hoàn toàn mai danh ẩn tích. Dường như bốc hơi khỏi nhân gian!
Là chết?
Hay sống?
Không người biết được!
Năm năm qua, mặc dù Tiêu Nhất Thiên thân ở trong bộ đội