Cái gì?
Khóe miệng Tiêu Nhất Thiên co giật, trái tim run lên bần bật, bị sự thay đổi ba trăm sáu mươi độ của Tô Tử Lam làm cho ngẩn người, trước đó một câu ngay cả giường cũng không để cho anh bước lên, sau đó một câu lại bắt anh phải cởi quần áo?
Chửi thề một tiếng!
Bà xã, hóa ra em người như vậy sao, Tô Tử Lam?
Khẩu vị thật là mặn.
"Vợ, cái này..."
Tiêu Nhất Thiên không rõ cho nên cũng không biết có nên cới hay không, dẫu sao Tô An Nhiên cũng ở đây, chờ lát nữa lỡ như gây ra động tĩnh quá lớn, chẳng may đánh thức Tô An Nhiên thì sẽ rất xấu hổ.
"Bớt nói nhảm!"
Thái độ của Tô Tử Lam vô cùng kiên quyết, căn bản không cho Tiêu Nhất Thiên cơ hội nói chuyện, thúc giục: "Cởi! Nhanh lên một
chút!"
Đây là...
Không kịp đợi sao?
"Vậy... Được rồi."
"Anh cởi!"
Tiêu Nhất Thiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn ngoài
ngoan ngoãn làm theo, trong lòng vẫn ôm mong đợi và một chút nghi ngờ.
Sau khi cởi quần áo trên người ra không chừa một thứ gì, Tiêu Nhất Thiên nhấc chân lên đang muốn nhào qua, Tô Tử Lam tuy đỏ mặt nhưng vẫn tiếp tục chỉ huy nói: "Đứng ngay ngắn! Em còn chưa nói hết đâu."
"Anh mau quay người qua chỗ khác."
Tiêu Nhất Thiên mặt đầy vẻ buồn rầu, không hiểu nói: "Vợ, rốt cuộc là em đang muốn làm gì?"
"Anh quay hay không quay?" Tô Tử Lam trừng mắt, không giận mà uy. "Quay! Anh quay!"
Tiêu Nhất Thiên liếc mắt, không tránh khỏi than thầm một tiếg. Trời ạ, đây mới là ngày đầu tiên chính thức kết hôn, bà xã hiên lành, dịu dàng trước kia, trong nháy mắt liền giống như cọp, hung hãn như vậy. Diện mạo này thay đổi không khói nhanh quá chứ?
Đều nói đàn ông trước khi cưới và sau khi cưới là hai tính cách, tưởng chừng như hai người khác nhau, bây giờ nhìn lại, đàn bà cũng giống vậy!
Sau suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, Tô Tử Lam vốn dĩ xấu hổ không dám cẩn thận nhìn kĩ thân thể của Tiêu Nhất Thiên, mà vào giờ phút này, khi cô nhìn thấy trên người Tiêu Nhất Thiên chẳng chịt vết thương khiến cho người ta nhìn thấy mà giật minh, trong lòng cô chấn động
kịch liệt. Đôi mắt vốn đã khóc đó hoe, nhất thời lại có nước mắt nóng bỏng tràn ra,
Tiêu Nhất Thiên trước kia, đã từng phải trải qua những gi?
Đau lòng!
Tô Tử Lam quả thật rất đau lòng!
Tuy nhiên khi ánh mắt của Tô Tử Lam có chút mông lung rơi vào sau lưng của Tiêu Nhất Thiên, trong nháy mắt liền xác định nơi đó, gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng Tiêu Nhất Thiên, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn!
Vết bớt!
Tô Tử Lam thật là không dám tin vào mắt mình, cô thật sự nhìn thấy vết bớt ở trên eo lưng Tiêu Nhất Thiên, cô thật sự thấy được vết bớt hình hoa mai mà Lâm Thanh Uyên nói tới!
Hơn nữa!
Ở xung quanh vết bớt hình hoa mai cũng quả thật có lưu lại mấy vết cào dài hơn chừng chục cm, nhìn một cái liên nhận ra đó chính là dùng móng tay cố sức cào lên! Oanh!
Trong đầu phảng phất như có tiếng sấm nổ vang, Tô Tử Lam cả người tê liệt ở trên giường, không tự chủ được nghĩ tới những hình ảnh không thích hợp cho trẻ nhỏ!
Tiêu Nhất Thiên cùng Lâm Thanh Uyên, thật sự là tình cũ trở lại sao?
Mấy ngày trước ở thành phố Hồ Chí Minh, bọn họ thật sự có lên giường cùng nhau sao?
Tiêu Nhất Thiên cùng cô đính hôn, đồng ý cưới cô, thật sự chỉ đơn thuần là vì trả nợ sao?
Trong lòng như muốn vỡ tan thành từng mảnh! "Vợ, không sao chứ?"
Tiêu Nhất Thiên đợi xấp xỉ hai phút, thấy Tô Tử Lam không có động tĩnh gì, hơn nữa mơ hồ nghe được nghen ngào cùng tiếng khóc thút thít, không nhịn được quay đầu nhìn hai lần, nhìn một cái thấy Tô Tử Lam khóc như mưa, làm anh bị dọa cho giật mình, vội vàng lên giường, chui vào chăn kéo Tô Tử Lam vào trong ngực, hỏi: "Vợ, em làm sao vậy?"
"Ai bắt nạt em?"
"Nói cho anh biết, anh giúp em xả giận!"
Giữa hai lông mày, một tia lạnh lẽo thoáng qua, khiến Tô Tử Lam khóc thành cái bộ dạng này, chắc chắn là chịu nỗi uất ức lớn,
"Hu hu hu..."
Tô Tử Lam nằm ở trong ngực Tiêu Nhất Thiên, không có giấy giua, không có phản kháng, yên lặng khóc suốt năm phút đồng hồ, tâm trạng gần như suy sụp mới ổn định trở lại.
Sau đó ngẩng đầu lên, cùng Tiêu Nhất Thiên bốn mắt nhìn nhau.
Hai mắt ngấn lệ sưng đỏ, càng nhìn càng thấy đáng thương, Tiêu Nhất Thiên lo lắng một hồi, ôm thật chặt cô, nói: "Vợ. Chúng ta bây giờ là vợ chồng, thực sự là vợ chồng!"
"Bất kể chuyện gì đều không được giấu anh"
"Nói cho anh, được không?"
Giọng nói nhẹ nhàng cùng ánh mắt yêu thương. Vòng tay rắn chắc dường như có ma lực rất lớn, trong lòng Tô Tử Lam cuối cùng cũng lắng lại, nhìn Tiêu Nhất Thiên một hồi lâu.
Trong chốc lát, Tô Tử Lam có loại xúc động vô cùng mãnh liệt, muốn đưa tay cầm lấy điện thoại di động của mình, mở lịch sử cuộc trò chuyện giữa cô cùng Lâm Thanh Uyên, trực tiếp chất vấn Tiêu Nhất Thiên.
Tuy nhiên, sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cô cuối cùng cũng lựa chọn bỏ qua.
Cô sợ!
Sự suy đoán của mình sẽ trở thành thành thật, sợ một khi Tiêu
Nhất Thiên chính miệng thừa nhận, sợ một khi chuyện giữa Tiêu Nhất Thiên cùng Lâm Thanh Uyên bị lộ ra, sẽ không còn cơ hội để cứu vãn!
Nói trắng ra là, cô chính là sợ mất đi!
Sợ mất đi Tiêu Nhất Thiên!
Mất đi người đàn ông mà mới nửa giờ trước mình vừa giao phó cả cuộc