Vừa rồi, Tiêu Nhất Thiên đã nói qua, người không động vào tôi, tôi không động vào người!
Nhưng không có ai đặt lời anh nói vào trong lòng!
Thậm chí, còn xem như trò cười mà nghe!
Mà bây giờ!
Không có người nào còn dám xem anh như trò cười, cũng không có người nào còn cười được nữa, bởi vì anh đã dùng thực lực của mình, để thực hiện lời nói của mình!
"Thằng nhãi thật can đảm!"
"Dám ra tay giết người ở trước mặt Tam hoàng tôn, nói năng lỗ mãng, đơn giản là không biết trời cao đất rộng!"
"Muốn chết!”
Đám nam nữ trẻ tuổi bên phía Đế Thần câm như hến, vô cùng
hoảng SỢ, thế nhưng là những kẻ mạnh ám cảnh viên mãn kia lại không phục, nhìn ra khắp toàn bộ thủ đô, dám uy hiếp ngay mặt tam Hoàng tôn Đế Thần, hôm nay là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy!
Vèo!
Vèo vèo vèo!
Ngoại trừ những kẻ mạnh ám cảnh viên mãn bảo vệ bên cạnh Đế Thần, bảy người khác đều thi nhau hóa thành tàn ảnh, vượt qua bình phong ở giữa, xông về phía Tiêu Nhất Thiên!
Hoàng tộc không thể mất mặt được!
"Dừng tay!”
"Dám ra tay với bạn bè của Cửu hoàng tôn ở ngay trước mặt Cửu hoàng tôn, không biết trời cao đất rộng chính là mấy người mới đúng!”
Vèo vèo vèo vèo vèo...
Mười kẻ mạnh ám cảnh viên mãn bên phía Để Nghiêu cũng không
có nhàn rỗi, gần như ngay lúc mấy người kia lao đến, bọn họ cũng không hẹn mà cùng quát một tiếng chói tai, hóa thành từng cái bóng, ngăn ở trước người Đế Nghiêu và Tiêu Nhất Thiên!
Âm!
Tấm bình phong ngăn ở giữa bữa tiệc bị sụp đổ trong nháy mắt, hóa thành vô số mảnh vỡ rơi lả tả trên đất!
Mười bảy kẻ mạnh ám cảnh viên mãn, cường cường đối chọi!
Tuyên Đức lâu rất lớn, sân thượng trên mái nhà cực kì rộng rãi, nhưng vẫn không chịu nổi nhiều kẻ mạnh ám cảnh viên mãn đánh nhau như vậy, một khi khai chiến, chỉ sợ cả đỉnh tòa nhà đều bị đánh bay!
Đế Thần là hoàng tôn? Không thể trêu vào?
Thật ngại quá, Đế Nghiêu cũng vậy!
"Anh ba muốn đánh nhau ở chỗ này sao? Đế Nghiêu chắp tay đứng sau lưng mười tên kẻ mạnh ám cảnh viên mãn, nhìn về phía Đế Thần qua không trung, trầm giọng nói ra: "Chắc hẳn anh ba cũng biết thân phận của ngài Tiêu, nhỡ may để ông nội biết được, sợ răng cũng không chiếm được chỗ tốt!”
Nếu như Tiêu Nhất Thiên chỉ là một cậu chủ nhà giàu bình thường thì thôi!
Nhưng anh là Vua Sói Bắc Cảnh!
Dù cho xuất ngũ, cũng nổi tiếng một phương!
Vừa rời khỏi quân đội, đã bị hoàng gia đánh lén. Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài, cũng sẽ làm mất mặt mũi của hoàng gia, nếu truyền vào trong tai hoàng chủ, thiên uy khó dò, ai cũng không biết sẽ tạo ra hậu quả gì!
Đế Thần không để ý đến câu cảnh cáo của Đế Nghiêu, mà nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Nhất Thiên, cắn răng khẽ nói: "Cứ hưởng thụ buổi tiệc đón gió của cậu đi!”
"Mạng của cậu không còn lau đâu!"
Nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi!
Mặc dù Đế Thần kiêu ngạo, lại cũng không bốc đồng, cũng không bị đầu óc nóng lên liều lĩnh báo thù cho Lưu Trình, một là chỉ là một tên Lưu Trình, chết thì chết rồi, còn chưa đủ để gã mạo hiểm như vậy!
Hai là tình hình trước mắt, mười đối mười, lại thêm Tiêu Nhất Thiên có thể lấy một địch ba, dù cho khai chiến, bên phía Đế Thần cũng không chiếm được chỗ tốt gì, thất bại gần như là điều tất nhiên!
Đàn ông đàn ang, co được dãn được!
Đế Thần khuất phục!
Nhịn!
Gã chỉ để lại một câu uy hiếp, rồi trực tiếp đi đến cửa ra vào sân thượng dưới sự bảo vệ của ba kẻ mạnh ám cảnh viên mãn.
"Tam hoàng tôn muốn giết tôi, cũng được!”
Tiêu Nhất Thiên vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích tí nào, không ngăn cản Để Thần rời đi, thậm chí không thèm nhìn Để Thần một chút nào, mà dùng giọng nói lạnh như băng nói ra: "Thái tử điện hạ muốn giết tôi, cũng được thôi!”
"Nhưng tôi hy vọng, mấy người có thể giống như một người đàn ông, đường đường chính chính phải người tới giết tôi, mà không phải giống một đám du côn lưu manh, lần yếu sợ mạnh, chuyên môn ra tay với bạn bè người thân của tôi!"
"Hành vi ti tiện thư thể, dân thường còn trơ trên, huống chi là con
cháu hoàng gia?” "Nếu có lần sau nữa!”
"Chiếc đũa thứ hai của tôi, chỉ sợ cũng không hướng về phía tên giết người như Lưu Trình đâu."
Tiếng như chuông lớn, đâm vào màng nhĩ người ta!
Oan có đầu, nợ có chủ!
Tiêu Nhất Thiên đã lựa chọn đứng ở bên lục hoàng tử Đế Khâm, là địch với thái tử Đế Hạo. Đương nhiên đã sớm