Tô An Nhiên đang cầm điện thoại di động, nói chuyện với Tiêu Nhất Thiên hơn nửa tiếng đồng hồ, mới lưu luyến không rời mà đưa điện thoại di động giao cho Tô Tử Lam, đồng thời nghịch ngợm nói: "Mẹ, con với bố vô cùng thân thiết đó nha."
"Nào, giờ tới phiên mẹ."
"Hai người cứ tự nhiên thân mật với nhau, tự nhiên nói chuyện, con sẽ giả vờ như đang ngủ. Sẽ không quấy rối hai người đầu"
Nói xong, cô bé ngả người xuống bên cạnh, nhắm mắt lại, giả vờ đi ngủ, nhưng mà, khóe mắt lại lặng lẽ hé ra một đường, len lén quan sát Tô Tử Lam.
"Coi như con thông minh."
"Mau ngủ đi!"
Tô Tử Lam chú ý tới sự mờ ám của Tô An Nhiên, không biết nên khóc hay cười, tay vội kéo chăn lên, che mặt của Tô An Nhiên lại.
Trẻ con nghịch ngợm, để con khỏi tiếp tục nhìn lén!
Phía dưới chăn truyền đến tiếng cười vui vẻ của Tô An Nhiên.
Tiêu Nhất Thiên đang ở thủ đô, nhìn cảnh ấm áp này qua màn hình điện thoại di động, trái tim lạnh lẽo dường như đang được hòa tan, khóe miệng không kìm được mà lộ ra một nu cười mỉm vô cùng hạnh phúc.
Ở nơi cô độc như trên thế giới này, vẫn còn có hai người lo lắng cho anh, đây chính là một chuyện vô cùng may mắn.
Sau đó.
Tô Tử Lam nói tóm tắt về tình hình bên kia một lần, Tiêu Nhất Thiên cũng nói rõ ngọn ngành chuyện phát sinh ở thủ đô cho Tô Tử Lam, sau khi Tô Tử Lam nghe xong, không kìm được mà cao giọng nói rằng: "Anh đó, thực sự là chuyên đi gây họa!"
"Cho dù là đi đến đâu, đều có thể gây ồn ào dư luận!"
Nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi Tiêu Nhất Thiên ra tù kia, dường như quả thật đúng là như vậy.
Ở thành phố Hải Phòng, gây ra một trận long trời lở đất! Đến thành phố Hồ Chí Minh, lại trực tiếp gây chấn động cả toàn quốc!
Bây giờ thì hay rồi, mới vừa vào thủ đô tài ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ, lại có thể đắc tội với thái tử của triều đại đương thời, còn giết người, diệt một đại gia tộc ở thủ đô!
Thủ đô, sợ là loạn cả lên rồi!
Đây không phải là gây chuyện thì là gì?
Tiêu Nhất Thiên có chút lúng túng nói: "Có khả năng đời trước anh là Phong Thần, hoặc có lẽ là Vũ thần, vậy nên mưa gió luôn luôn bám theo anh, phiền phức cứ quấn lấy anh, muốn bỏ cũng không bỏ được.
"Xì, tự kỷ!"
Tô Tử Lam trừng mắt liếc anh, tỏ ra oán giận, nhưng sau đó chỉ còn lại lo âu nồng đậm, quan tâm anh nói: "Thủ đô không thế so với thành phố Hải Phòng, khắp nơi đều là đại gia tộc không dễ chọc phải, anh nhất định phải kiềm chế lại tính tình của mình một chút, đừng có động chút là động đao giết người, làm mọi chuyện đều hết đường lui."
"Anh muốn báo thù, em không ngăn cản."
"Thế nhưng, nhất định phải bảo vệ tốt cho chính mình, anh biết chưa?"
"Em và Nhiên Nhiên ở thành phố Hải Phòng, chờ anh trở về."
"Chờ anh quay về, lấy em!"
Nếu như là lúc bình thường, với tính cách Tô Tử Lam, chắc chắn cô sẽ không nói được mấy cái lời tâm tình đầy buồn nôn này, thế nhưng từ sau khi cô giao trái tim của mình cho Tiêu Nhất Thiên, có
thể ngay chính cô cũng không hề phát hiện ra, cô đã thay đổi. Trước đây căn bản là cô sẽ không nói, căn bản sẽ không làm chuyện thế này, hiện tại, lại trở thành chuyện đương nhiên.
Có vẻ là vốn nên như vậy!
Có lẽ đây chính là sức cám dỗ của ái tình sao.
"Tuân mệnh!"
Tiêu Nhất Thiên làm như thật gật đầu, cười nói: "Vợ đại nhân yên tâm, ngày hai mươi tháng năm, anh nhất định sẽ lấy em, để em lên xe hoa"
"Hơn nữa."
"Tiểu Nhiên vẫn chờ chúng ta sinh cho con một đứa em trai đó."
Thoáng cái mặt của Tô Tử Lam đã đỏ bừng lên.
Tiêu Nhất Thiên nhân cơ hội dẩu môi lên, ý bảo nói: "Tiểu Nhiên
hắn là đang ngủ nhỉ?"
"Vợ ơi, nào."
"Anh cũng muốn hôn nhẹ..." Nhìn cái miệng rộng đang chu lên qua màn hình điện thoại di
động, Tô Tử Lam không kìm được, thoáng cái đỏ mặt nở nụ cười, nhưng mà, cô cũng không thỏa mãn mong muốn của Tiêu Nhất Thiên.
"Lưu manh!"
"Mơ đẹp đấy!"
"Chờ anh về, em sẽ cho anh hôn một cái!"
Nói xong, tay cô nhẹ nhàng lướt nhẹ trên điện thoại, kết thúc cuộc
gọi video.
Nhất thời trán của Tiêu Nhất Thiên chảy ra ba đường vạch đen.
Thật là.
Vợ đại nhân à, anh vì em, ngay cả ý tốt