Đồng thuật của Lang Đồng, có thể nói là vô cùng thần thông trong việc thẩm vấn và phát hiện nói dối!
Trước đây ở bộ đội, đã thử nghiệm trăm lần!
Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn ông cụ mày kiếm, mở miệng hỏi:
"Ông tên là gì?"
"Lý Khai Sơn."
Lúc ông cụ mày kiếm trả lời vấn đề này, chỉ là môi giật giật, trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện nào, ngơ ngẩn nhìn lên, như là một người máy.
Tiêu Nhất Thiên hỏi tiếp: "Tôi tên gọi là gì?"
"Tiêu Nhất Thiên."
"Bố của tôi thì sao?"
"Tiêu Thanh Sơn."
"Lần cuối cùng ông nhìn thấy Tiêu Thanh Sơn là lúc nào?"
Đồng thuật thôi miên có chỗ tốt là, đáp án được trả lời, chắc chắn là sự thật, là đáp án trong tiềm thức của người bị thôi miên người.
Mà chỗ hỏng còn lại là...
Nếu còn muốn hỏi người ta cặn kẽ, liên tục muốn hỏi kĩ càng, thì
không thể một lần là xong.
Tỷ như!
Nếu như ông cụ mày kiếm bị vây hỏi trong trạng thái tỉnh táo, Tiêu Nhất Thiên có thể trực tiếp hỏi ông ta: "Về chuyện năm năm trước kia, ông đã biết những gì?"
Mà vấn đề, là có thể để ông cụ mày kiếm tự mình nói những gì mình biết, nói hết ra trong một lần.
Hiệu suất cao!
Nhưng tỉ lệ chính xác lại không chắc chắn cao! Dù sao!
Lòng người khó dò, vào lúc chạm vào lợi ích của ông cụ mày kiếm mình và nhà họ Lý, vậy thì những gì có thể nói, hay chuyện gì không thể nói, ông ta nhất định sẽ cân nhắc ở trong lòng một phen, cho dù có đáp án cũng sẽ giữ lại!
Đây cũng là lí do Tiêu Nhất Thiên không nói hai lời, trực tiếp để Lang Đồng đối thi triển đồng thuật với ông cụ mày kiểm!
Anh thầm nghĩ muốn nghe lời nói thật!
Dù sao thi thời gian còn nhiều mà, có thể chậm rãi từng bước,
chậm rãi hỏi!
"Năm năm trước."
Ông cụ mày kiếm hầu như không băn khoăn, thốt ra: "Lúc đó ông nội ngài Tiêu Kình Tùng đột nhiên bệnh nặng nằm viện, tôi đi bệnh viện xem. Ở trong hành lang bệnh viện, đụng phải Tiêu Thanh Sơn."
Tiêu Nhất Thiên trong lòng khẽ động đậy, hỏi: "Hai người có nói chuyện không?"
"Nói."
"Nói chuyện gì?"
"Tôi hỏi ông ấy, tình huống Tiêu Kình Tùng thế nào, ông ấy nói, không tốt lắm, bệnh viện thông báo rằng bệnh tình nguy kịch, dữ nhiều lành ít, ba ngày sau đó, Tiêu Kình Tùng liền chết.
"Ông đi bệnh viện, có gặp Tiêu Kinh Tùng không?"
"Chỉ nhìn mấy lần từ xa ở cửa phòng bệnh, lúc đó Tiêu Kình Tùng đang trong trạng thái hôn mê, do người nhà họ Tiêu bảo vệ nghiêm mật, người ngoài không cách nào tới gần."
Từ khi ông nội Tiêu Kình Tùng phát bệnh năm viện cho tới khi cưỡi hạc đi tây thiên chỉ trong thời gian một tuần ngắn ngủi, Tiêu Nhất Thiên một mực chăm sóc trước giường bệnh, đối với tình huống lúc đó tự đương nhiên là vô cùng rõ ràng.
Người ngoài quả thực vào không được.
Hồi tưởng lại cái cảnh Tiêu Kình Tùng bệnh nặng lúc đó, sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên nhất thời ảm đạm. Một lát sau mới tiếp tục hỏi: "Tiêu Thanh Sơn còn sống không?"
"Không biết." Ông cụ mày kiếm nói rằng: "Từ sau lần kia, tôi đã không còn có gặp Tiêu Thanh Sơn nữa."
"Sau khi lão thái thái tiếp chưởng quyền hành nhà họ Tiêu từ Tiêu Kình Tùng, âm thầm mưu đồ bí mật, tẩy trừ nội bộ nhà họ Tiêu với vây cánh của Tiêu Kình Tùng, sau lại, ngài bị bắt bỏ tù, mẹ ngài Đỗ Thanh Trúc quy chết ở trước cửa Tiêu phủ, Tiêu Thanh Sơn đồng mai danh ẩn tích, tựa như biến mất khỏi thế giới này."
"Trên phố đồn đãi, rất có thể là bị lão thái thái bí mật xử tử."
"Nhưng mà!"
"Tôi lại nghĩ, Tiêu Thanh Sơn có khả năng đã chạy thoát hơn" Nghe nói như thế, sắc mặt Tiêu Nhất Thiên biến đổi mạnh mẽ, Lập tức hỏi: "Lý do?"
Ông cụ mày kiếm nói rằng: "Bởi vì cái chết của Tiêu Kình Tùng có chút cổ quái, nguyên nhân thực sự của cái chết của ông ấy hån không phải là bệnh nặng, mà là có người có ý định mưu sát."
Bởi vì đang trong trạng thái bị đồng thuật thôi miên, vì vậy lời nói này từ trong miệng của ông cụ mày kiếm, có vẻ ung dung từ tốn, trong giọng nói bình tĩnh không có chút gợn sóng nào.
Nhưng mà!
Truyền vào tai Tiêu Nhất Thiên, lại gây ra một sự kinh hãi không hề nhỏ trong lòng của Tiêu Nhất Thiên!
Ông nội vậy mà không phải chết vì bệnh tật!
Mà là mưu sát!
Lúc đó Tiêu Kình Tùng bệnh nhanh, chết cũng nhanh. Đối với nguyên nhân cái chết thực sự của ông ấy, kỳ thực Tiêu Nhất Thiên hay là Tiêu Thanh Sơn lúc đó cũng từng có nghi ngờ, nhưng vẫn tìm không ra bất kỳ chứng cứ nào, chỉ có thể yên lặng giấu ở trong lòng!
Tiêu Nhất Thiên thực sự là năm mơ cũng thật không ngờ, từ trong miệng ông cụ mày kiếm, lại có thể hỏi ra đáp án như vậy!
Hiển nhiên!
Ông cụ mày kiểm đã biết chút gì đó!
Vì vậy!
Tiêu Nhất Thiên không kịp chờ đợi vội hỏi: "Có gì cổ quái?"
"Quái thì ở chỗ, trước khi Tiêu Kình Tùng đột nhiên phát bệnh, dường như đã sớm biết trước rằng