Cửa vừa mở ra, lập tức liên có một mùi vị thuốc đông y gay gåt xộc vào mũi, làm người ta quả thực không thở nối!
Lý Khai Sơn lại càng hoảng sợ!
"Tiêu tiên sinh!"
Ông ta vô ý thức vận chuyển ám kinh báo vệ cơ thể, làm giám mùi vị thuốc đông y dày đặc, Lý Khai Sơn nhìn về phía giữa phòng, Tiêu Nhất Thiên khoanh chân ngồi ở trong thùng nước tắm thật lớn, vừa
kinh ngạc, vừa nghi ngờ nói: "Ngài đây là."
Không đợi Tiêu Nhất Thiên trả lời, sau một khắc, Lý Khai Sơn liên hiểu được!
Tiêu Nhất Thiên đây là đang tu luyện!
Phương thức tu luyện của ám cánh cao thủ có nhiều cách, mượn việc tắm thuốc, là phương thức tương đối thông thường, cũng là một trong những phương thức tương đối hữu hiệu, bản thân Lý Khai Sơn cũng đã từng sử dụng không chỉ một lần!
Nhưng mà...
Lượng thuốc mà Tiêu Nhất Thiên sử dụng, còn lâu Lý Khai Sơn mới có thể sánh bằng!
Lượng thuốc tắm có quan hệ rất lớn với tu vi của cá nhân tu luyện!
Chẳng hạn như bây giờ!
Tiêu Nhất Thiên ngồi ở trong thùng nước tắm, bất động như núi, dường như đang ngâm mình trong suối nước nóng, cả người thoải mái, mà Lý Khai Sơn nếu không phải có ám kình hộ thể, ngay cá hô hấp cũng có chút khó khăn!
Đây là chênh lệch!
Nếu để cho Lý Khai Sơn làm như Tiêu Nhất Thiên, ngâm mình trong lượng thuốc lớn như vậy, nếu ông ta nhảy vào trong thùng nước tắm này, mấy ngày tiếp đó, đừng nói đến chuyện nâng cao thực lực của chính mình, sợ rằng, cũng sẽ bị nghẹn gần chết!
Thật là đáng kinh ngạc, Lý Khai Sơn không kìm được mà cảm thán dưới đáy lòng: "Tiêu tiên sinh không hổ là một nhân vật có thể lấy một địch ba, thực lực quả nhiên là sâu không lường được!""Nếu so sánh với ngài ấy cũng làm tôi đây thấy xấu hổ!"
Nếu thực lực của ông ta so ra kém Tiêu Nhất Thiên, điều này cũng bình thường thôi nhưng mấu chốt là, hiện tại Tiêu Nhất Thiên mới hai mươi sáu tuổi mà thôi!
Thực lực so thực lực thì đuợc!
Tuổi so với tuổi thì đúng là đau đớn!
Tiêu Nhất Thiên đưa lưng về phía Lý Khai Sơn, trực tiếp hỏi: "Hung thủ là ai?"
"Không nằm ngoài dự đoán của Tiều tiên sinh!"
Lý Khai Sơn lập tức cung kính nói rằng: "Qua sự điều tra âm thầm dài đến bảy ngày qua của chúng tôi, hiện tại có thể xác định, hung thủ mưu hại ông cụ Tiêu năm đó, hay nói cách khác, một trong những hung thủ chính là Lâm Ngạo Binh!”
Xác định chưa?
Quả thật là Lâm Ngạo Binh!!!
Ánh mắt Tiêu Nhất Thiên lạnh lẽo như băng, lạnh giọng hói: "Chứng cứ đầy đủ?"
"Đầy đủ!"
Lý Khai Sơn nói rằng: "Tiêu tiên sinh dự đoán như thần trong quá trình chúng tôi tra xét, quả thực gặp một ít sự trợ ngại, có người cố gång chặn giết chúng tôi, nhưng cũng có người ra tay giúp đỡ" "Đều là ám cảnh viên mãn cường giả, chưa từng để lộ ra thân
phận."
"Chúng tôi dựa theo sự chỉ dẫn của đối phương, từng bước một tra ra được, cuối cùng công sức của chúng tôi cũng được đền đáp, tìm được một hậu duệ của một người làm già bên cạnh ông cụ Tiêu năm năm trước. Người làm già kia đã chết năm năm trước, nhưng từ trong tay người hậu duệ của ông ta, chúng tôi đã lấy được một chiếc thẻ nhớ!"
"Bên trong là..."
"Rốt cuộc là di chúc của ông cụ Tiêu!"
Di chúc!
Lòng của Tiêu Nhất Thiên chấn động, run lên một cái!
"Tiêu tiên sinh chờ một lát."
Lý Khai Sơn lấy điện thoại di động ra, tìm một cái video trong thẻ nhớ, sau đó đi vài bước tới trước thùng nước tắm, đưa màn hình điện thoại ra trước mặt Tiêu Nhất Thiên, sau đó bấm phát video, ý bảo nói:
"Tiêu tiên sinh mời xem!" Người trong video, chính là ông nội của Tiêu Nhất Thiên Tiêu Kình
Tùng! Mà bối cảnh trong video, chính là phòng sách của Tiêu Kình Tùng!
"Thiên nhi..."
Ngay những giây đầu trong video, Tiêu Kình Tùng liền nhìn về phía màn ảnh, gọi Tiêu Nhất Thiên một tiếng, dường như, cái video chứa đựng di chúc này, cũng không phải để lại cho tất cả thành viên nhà họ Tiêu, mà là, chỉ để lại cho một mình Tiêu Nhất Thiên!
"Trời có mưa gió khó đoán, người có phúc họa sớm chiều"
Tiêu Kình Tùng nói tiếp: "Nếu như một ngày nào đó trong tương lai, con có thể nhìn thấy đoạn video này, vậy đã nói rõ ông nội đã không ở nhân thế mà cháu lại còn sống, ông nội dưới suối vàng, cũng
có thể ngủ yên rồi."
"Mưa gió trút xuống!"
"Tòa nhà sẽ đổ!"
"Thế không thể chuyển nghịch!"
"Nhà họ Tiêu, phải đối mặt với một kiếp nạn dài!"
"Mất sự che chở của tổ, khó có thể bảo vệ trứng!"
"Ông và bố cháu, sẽ đưa cháu rời khỏi kinh đô, cố gắng đảm bảo sự an toàn của cháu. Nhớ kỹ, cháu phải sống cho tốt cho giỏi, nghìn vạn lần đừng trở về, nghìn vạn lần đừng điều tra, nghìn vạn lần nghìn vạn lần, càng đừng có ý định báo thù cho ông..."
Nước ở thủ đô, rất sâu!"
"Rời xa thủ đô, sống tốt quãng đời còn lại đó là kì vọng lớn nhất mà ông nội và bố cháu đặt