"Giết, không tha!"
Khi thăn lắn vảy đen mang theo Hoắc Mãng đi xa trăm mét, giọng nói như chuông của Hoắc Mãng vang lên, lạnh lùng ngạo mạn, vang
vọng giữa trời đất!
Hiển nhiên!
Là nói với ba hổ tướng đàn em của gã!
"Tuân lệnh!"
Ba hổ tướng đồng thời lên tiếng.
Ở vùng Nam Cương, man tộc lấy Hoắc Mãng làm đầu xem như một vị vua, giết chóc cướp đoạt, muốn làm gì thì làm. Cho dù bây giờ đang ở kinh thành, bọn họ cũng không hề sợ hãi!
Nếu không!
Cũng sẽ không dám nghênh ngang mang theo thú cưng vào kinh, náo loạn mưa gió khắp thành!
Grừ!
Sau lưng, tê hổ hắc trạch gầm lên như sấm!
Sát khí lẫm liệt!
Tiêu Nhất Thiên dẫn theo Đế Hinh, dọc theo con đường đi về phía đông, cách Hoắc Mãng sau lưng khoảng mấy chục mét, tự nhiên nghe thấy lời dặn dò của Hoắc Mãng, cảm nhận được sát khí của Hoắc
Mãng và ba hổ tướng kia!
Nhưng mà!
Tiêu Nhất Thiên không hề để ý!
Khi trước anh đã căn dặn Lý Khai Sơn, quần lấy chúng làm chủ, đánh không lại thì bỏ chạy, Lý Khai Sơn là lão hồ ly, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc liều mạng. Một khi không ngăn được, có lẽ còn chạy nhanh hơn thỏ!
Năm ông lão mà Đế Khâm để lại, cũng như vậy!
Vốn dĩ chỉ là lợi dụng lẫn nhau!
Ai chết ai sống, phải dựa vào bản lĩnh của mình! Nửa phút sau, Tiêu Nhất Thiên như một cơn gió, dẫn theo Đế Hinh ra xa mấy dặm, đã không còn nghe thấy động tĩnh phía lầu Tuyên Đức nữa, phía sau chỉ có tiếng gầm quái dị của thằn lằn váy đen cùng tiếng va chạm ầm ầm!
Nơi mà thắn lắn vảy đen đi qua, xe hơi lật tung, người đi đường hét lớn!
Thảm không nỡ nhìn!
Để Hình lớn như vậy, lần đầu tiên trải nghiệm bị người tan nằm đi, cảm giác như bay, vừa nguy hiểm, lại kích thích, trái tim điên cuồng đập thình thịch, căng thẳng đến cực điểm!
Gió cắt qua mặt, tóc bay tán loạn!
"Anh Tiêu.."
Căng da đầu, quay lại nhìn Hoắc Mãng và thằn lằn váy đen đang đuổi theo sát nút, Đế Hình không nhịn được lên tiếng hỏi: "Chúng ta phải đi đâu?"
"Nếu thực sự không ổn, vậy.”
Hơi do dự một lúc, cô ta căn răng nói: "Anh cứ thả tôi xuống đi!” là "Hoắc Mãng nhắm vào tôi!"
"Là tôi liên lụy anh Tiêu, chỉ cần anh Tiêu giao tôi ra, một mình anh đi. Hẳn gã sẽ không ngăn cản anh.”
Giống như Lý Khai Sơn!
Tuy biết Tiêu Nhất Thiên rất lợi hại, nhưng Đế Hinh không cho rằng, Tiêu Nhất Thiên là đối thủ của Hoắc Mãng!
Bây giờ!
Tiêu Nhất Thiên dẫn theo cô ta bỏ chạy, lui mà không chiến, chính là minh chứng tốt nhất!
Cô ta không muốn nhìn Tiêu Nhất Thiên bị mình liên lụy đến chết!
Cho nên!
Dù trong lòng ngàn vạn lần không tình nguyện, cô ta cũng không thể không đối diện với vận mệnh của mình, cô ta đã bị hoàng chủ hứa gả cho Hoắc Mãng, Hoắc Mãng mới là vị hôn phu của cô ta!
Đồng thời!
Ngày thành hôn cũng sắp đến!
"Câm miệng!”
“Nắm chặt tôi!”
Tiêu Nhất Thiên biết suy nghĩ trong lòng Để Hình, nếu bỏ cô ta lại, cho dù Hoắc Mãng không giết cô ta, cô ta cũng sẽ tự tìm cái chết? Dù sao, lúc trước cô ta từng nói, thà chết, cũng không muốn gả cho Hoắc Mãng!
Tiêu Nhất Thiên đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn cô ta chịu chết! Cho nê...
Tiêu Nhất Thiên cháng những không dùng chán, còn gia tăng 1ốc độ, khoáng hai mươi phút sau, coi như đã rới khói khu thánh phố phòn hoa, dến ngoại o kinh thành!
Nơi đây vång vé ít người!
Lại di vê trước, chính là rừng rậm dày đặc, núi Vạn Nhân cao vạn
trượng!
Cũng là nơi ẩn nấp khi trước của ba hổ tướng!
"Đây là đường lui mà cậu tim cho minh?"
Ngẩng đầu nhin núi Vạn Nhân không xa đối diện. Giữa hàng mày của Hoắc Măng lộ ra vẻ kỳ di, hứ lạnh nói: “Đúng là ngu ngốc
"Cậu có biết!”
"Thắn lắn vảy đen dưới chân bổn vương, là vua của rừng rậm không?”
"Tác chiến trong rừng"
"Có lẽ, hoàn toàn không cần bổn vương đích thân ra tay. Vua sói phương bắc phân chó như cậu, sẽ chôn thấy trong bụng thằn lằn váy đen, trở thành bữa trưa hôm nay của nó.
Thằn lằn váy đen xuất thân từ mười vạn núi lớn Nam Cương!
Rừng núi, chính là tổ của nó!
"Vậy sao?”
Tiêu Nhất Thiên đầu cũng không thèm quay lại đáp Vậy thì lên núi chiến đấu đi!”
Nói xong!
Dẫn theo Để Hinh. Soạt một tiếng bước vào rừng núi, dọc theo
vách núi leo lên dốc!
Soat!
Thằn lằn váy đen không chút do dự đuổi theo, chớp mắt, thân thể cực lớn hơn hai mươi mét biến mất trong rừng rậm dày đặc trên núi Vạn Nhân!
Có điều!
Nơi thần lẫn vảy đen đi qua, thỉnh thoảng có cây lớn sụp đổ, núi đá nứt vỡ!
Mà lúc này...
Phía nam bắc sau khi Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng biển mất, lần lượt có một đội hai mươi người nổi đuôi theo!
Đội phía nam lấy tam hoàng tôn Để Thần làm đầu!
Phía bắc, là cửu hoàng tôn Đế Nghiêu!
Theo sau hai người, chính là ông lão sở hữu thực lực ám cảnh viên mãn!
Không chút ngoại lệ!
Hai đội cách nhau mấy trăm mét, nhìn nhau từ xa, đều thấy được bóng dáng của nhau, nhận ra thân phận của đối phương!
Hoàng tôn đích thân dẫn dắt đội!
Một lần đã xuất động hai mươi kẻ mạnh ám cảnh viên mãn! đứng đầu. Trừ hoàng chủ ở hoàng thành ra, cũng chỉ có thái tử Đế Hạo và lục hoàng tử Đế Khâm, mới có thể phái đội hình mạnh mẽ như
Cho dù ở kinh thành là nơi ngọa hổ tàng long, các gia tộc lớn vậy!
Từ đó!
Đủ để thấy Đế Hạo và Đế