"Rõ tình huống chưa?"
Sắc mặt Trần Thiếu Huy vô cùng khó coi, cắn răng hỏi: "Bọn họ mang người vọt vào tập đoàn Tô Doãn, rốt cuộc là muốn làm gì chứ? Muốn ngăn cản chúng ta hợp tác với tập đoàn Tô Doãn sao?"
"Hình như không phải."
Tài xế lắc đầu nói: “Nghe những người chạy ra nói rằng hình như Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt đã đắc tội với bọn họ. Bọn họ đến đây để tìm Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt tính sổ."
"Tính sổ?"
Trần Thiếu Huy hừ lạnh: “Cho dù bọn họ muốn tính sổ thì tại sao không
để bố tôi đi ra chứ?"
"Chuyện này..."
Vẻ mặt tài xế vô cùng đau khổ, không thể trả lời được.
Một lát sau, hai người đã đến cổng lớn của tập đoàn Tô Doãn. Đúng như tài xế nói, mười mấy bảo vệ đang trông coi trước cửa, Trần Thiếu Huy vừa muốn đến gần đã bị một người bảo vệ trong đó giơ tay chặn lại: "Ai đó? Cút xa ra một chút."
"Tôi là Trần Thiếu Huy của nhà họ Trần ở Đồ Sơn, bố tôi đang ở bên trong đàm phán với tổng giám đốc Thế..."
Trần Thiếu Huy dừng bước.
"Nhà họ Trần ở Đồ Sơn?"
Người bảo vệ kia hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Không có mệnh lệnh
của ông chủ, bất kỳ người nào cũng không thể đi vào, có chuyện gì thì ở bên ngoài chờ đi."
"Chờ cái đầu anh!"
Trần Thiếu Huy sải bước đến bên cạnh bảo vệ, trong nháy mắt, lửa giận đã đè nén lập tức bùng lên. Đi kèm với tiếng quát mắng trầm thấp chính là một cước chân giớ lên, mạnh bạo đá vào bụng người bảo vệ kia.
Âm!
Đột nhiên bị trúng phải một cước đá, người bảo vệ còn chưa kịp chuẩn bị thì cả người đã cong thành con tôm trực tiếp bay ra ngoài.
Bay xa hai mét!
Dù sao Trần Thiết Huy cũng là phó hội trưởng của hiệp hội võ đạo ở Thành phố Hải Phòng. Nền tảng võ thuật rất tốt, có thể lấy một địch mười. Chỉ với mấy tên bảo vệ nhỏ nhoi như thế này, anh ta không hề coi ra gì cả.
Bình thường ở Đồ Sơn, hung hăng càn quấy thành thói quen rồi.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao tài xế lại gọi anh ta qua trước.
"Tên nhóc này!"
"Lên, vây cậu ta lại."
Những bảo vệ còn lại nhìn thấy cảnh này thì lập tức hoảng sợ, nhanh chân chạy đến vây quanh người tài xế và Trần Thiếu Huy.
Trần Thiếu Huy không hề sợ hãi, còn đang muốn ra tay thì ngay lúc này lại nghe thấy một loại tiếng bước chân.
"Tất cả dừng tay lại hết!"
Ngay lập tức, cả đám người mặc đồng phục công an xông vào, vây quanh những tên bảo vệ kia lại. Hơn nữa, trong tay mỗi người đều cầm theo súng lục, họng súng đen nhánh nhắm vào những tên bảo vệ kia.
Những tên bảo vệ lập tức trở nên luống cuống.
Bọn họ đi theo đám người của Triệu Đức Phúc đến đây, lấy nhiều địch ít, giả vờ chèn ép mà thôi. Ai ngờ bây giờ đụng phải họng súng thế này!
Hơn nữa, đây còn là súng thật nữa đấy, là loại có thể giết chết người!
“Ôm đầu, ngồi xuống hết!"
Một người công an trong đó lạnh giọng quát một tiếng, những tên bảo vệ kia trố mắt nhìn nhau, hơi do dự một lát rồi không hẹn mà cùng ôm đầu, ngồi xổm xuống đất.
Lúc này, Tô Chí Công và Tống Kiên Phong đi theo phía sau.
"Bắt tất cả bọn họ lại." %3D
Cơn giận của Tô Chí Công vẫn chưa tan, gio quải trượng đầu rồng lên mạnh tay đập vào một người bảo vệ trong đám đó rồi lạnh nhạt nói: “Cũng không nhìn thử xem đây là địa bàn của ai! Dám đến tập đoàn Tô Doãn gây rối, hôm nay các người đừng ai nghĩ đến chuyện bỏ chạy."
Tên bảo vệ bị đánh kia câm như hến.
Ngược lại, tên bảo vệ bị Trần Thiếu Huy đá một cước vào bụng lại ôm bụng chậm rãi đứng dậy, cười nói: "Cục trưởng Phong, ông đến thật đúng lúc mà, ông chủ chúng tôi đang ở phòng làm việc của tổng giám đốc chờ ông
đấy."
"Chờ tôi?"
Tổng Kiên Phong cau mày.
Người bảo vệ kia gật đầu nói: "Vốn dĩ chúng tôi có thể rời khỏi đây trước thời hạn nhưng vẫn chưa đi là bởi vì ông chủ của chúng tôi có mấy lời muốn nói tận mặt với cục trưởng Phong."
Tống Kiên Phong nghiêng đầu nhìn về phía Tô Chí Công.
"Đi, đến phòng làm việc của tổng giám đốc trước đã. Tôi muốn xem thử rốt cuộc bọn họ muốn làm gì."
Giữa hai hàng lông mày của Tô Chí Công thoáng qua chút tàn khốc, lời nói lại đanh thép cứng rắn, thế nhưng đáy lòng cũng cảm thấy có chút không ổn. Đúng như lời tên bảo vệ kia nói, vốn dĩ bọn họ có