Cuối cùng!
Đã có kết quả rồi sao?
Kết quả này với Hoắc Mãng cũng vậy, với Đế Hạo cũng thế, với tất cả mọi người mà nói, đều là mấu chốt quan trọng!
Nhất là bà cụ nhà họ Tiêu!
Sau khi vào cùng Đế Hạo, bà cụ cố ý ngồi ở một góc không bắt
mắt, cách Hoắc Mãng rất xa, sợ Hoắc Mãng không lấy được thứ mình muốn, đầu nóng lên, lại lấy bà ta ra khai đao!
Bây giờ bà ta rất sợ hãi!
"Nghịch tử Tiêu Nhất Thiên kia, nhất định phải chết!”
"Nhất định phải chết!"
Bà cụ lặng lẽ cầu nguyên trong lòng. Hi vọng, chỉ cần Tiêu Nhất Thiên chết, tìm thấy thi thể thằn lằn váy đen, dập tắt lửa giận trong lòng Hoắc Mãng!
Hơn nữa!
Theo kế hoạch ban nãy của Đế Hạo, chỉ cần xác nhận cái chết của Tiêu Nhất Thiên, Đế Hạo sẽ đối phó với Hoắc Mãng!
Nhưng
Sau khi nhận điện thoại, Đế Hạo và Hoắc Mãng đặt điện thoại lên tai, chỉ lắng nghe, rất ăn ý không lên tiếng, chuyện này khiến bà cụ nhà
họ Tiêu rất căng thẳng!
Khoảng nửa phút trôi qua...
"Được, tôi biết rồi.”
Đế Hạo cúp điện thoại trước, sắc mặt có chút u ám nhìn về phía
Hoắc Mãng.
Råc!
Sau đó, một tiếng vang chói tai truyền đến, chỉ thấy Hoac Mãng nắm điện thoại đột nhiên dùng sức, điện thoại còn đang kết nối, chớp
mät bị gã siết chặt trong tay!
Bóp thành một đồng sắt vụn!
Đồ ngốc cũng nhìn ra, Hoac Mãng không hề có được kết quả mà gã muốn!
Không khí trong đại điện chớp mắt như chìm vào đáy cốc, trong không khí dường như lan tràn sát ý khiến lòng người run sợ, bà cụ khế nuốt nước bọt, có loại xúc động muốn chạy trốn!
“Chưa chết!”
Hoắc Mãng tiện tay vút sắt vụn xuống sàn, hừ lạnh nói: "Tiêu Nhất Thiên tên khốn đó, quả nhiên đã sớm có chuẩn bị!"
"Cậu ta cố ý rơi xuống vách đá, lấy lui làm tiến!”
Lúc trước ở vách hồi đầu, sau khi Tiêu Nhất Thiên và thằn lằn vảy đen rơi xuống vách đá vạn trượng, Hoắc Mãng đã mơ hồ cảm thấy khả năng này. Lại chưa từng nghĩ đến, bây giờ, khả năng cực kỳ nhỏ bé này lại biến thành sự thật!
Bị chơi rồi!
Bây giờ gần như có thể khẳng định, bắt đầu từ lúc Hoắc Mãng dẫn người đến tòa nhà Tuyên Đức, đã trúng gian kế của Tiêu Nhất Thiên, bị Tiêu Nhất Thiên cả đường dẫn đến núi Vạn Nhân, dụ đến vách hồi đầu, đùa giỡn xoay vòng vòng!
"Vua thú tạm thời bớt giận."
Để Hạo khuyên: “Nếu họ không tìm thấy thi thể Tiêu Nhất Thiên và thằn lằn váy đen, cho thấy rõ, Tiêu Nhất Thiên có thể vẫn còn sống, thằn lằn váy đen cũng có thể chưa chết”
"Chỉ cần nhanh chóng tìm ra thằn lằn váy đen, vua thú vẫn còn cơ hội tiến vào minh cảnh
Tuy nói như vậy!
Nhưng trong lòng Đế Hạo lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm...
Tiêu Nhất Thiên chưa chết!
Vậy không cần phải mạo hiểm lớn như thế, trở mặt với Hoắc Mãng, tiếp theo, vẫn có thể lợi dụng Hoắc Mãng, tiêu diệt phe phái Để Khâm!
Dù sao!
Trong kế hoạch khi trước của Để Hạo, vốn dĩ không định quyết
chiến sinh tử với Hoắc Mãng sớm như vậy, là tên Hoắc Mãng này không chịu được kế khích tướng, biết tin Đế Hinh tìm Tiêu Nhất Thiên, lập tức đến liều mạng với Tiêu Nhất Thiên!
Giờ thì hay rồi!
Xoay tới xoay lui, cuối cùng lại trở về khởi điểm!
Giữ lại Tiêu Nhất Thiên đến tìm nhà họ Lâm báo thù, giữ lại Hoắc Mãng đối phó Đế Khâm, quả thật là hoàn hảo!
Hơn nữa!
Tiêu Nhất Thiên kéo theo thằn lằn váy đen của Hoắc Mãng bỏ chạy, ngược lại giúp Để Hạo chuyện lớn, nếu không, Đế Hạo phải phí hết công sức, nghĩ cách kéo dài thời gian Hoắc Mãng tiến vào minh cảnh!
"Tìm cái rằm!"
"Thắn lăn vảy đen rơi vào tay Tiêu Nhất Thiên, không thể sống được!”
Hoắc Mãng tiện tay vung một đấm, đập nát bàn trà bên cạnh, sau đó bật dậy, bước về phía bà cụ nhà họ Tiêu đang ngồi trong góc, mắt hổ trừng lớn, vừa đi vừa nói: “Tiêu Nhất Thiên chưa chết, bà già này phải chết!”
Lông tơ bà cụ lập tức dựng đứng, da đầu muốn nứt ra!
Suýt nữa sợ đến mức tè ra quần!
Trời!
Đúng là sợ chuyện gì, chuyện đó đến, tôi đã trêu chọc ai chứ! Bà cụ theo bản năng muốn chạy, lại trễ một bước, bà ta vừa đứng lên, hai hổ tướng đi theo Hoắc Mãng đã xuất hiện trước cửa đại điện, chặn đường lui của bà ta!
"Vua thú, tôi.."
Mắt thấy Hoắc Mãng từng bước đến gần, bà cụ có cảm giác tử thần kéo đến, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đế Hạo, mà lần này, Để Hạo lại làm ngơ, hoàn toàn không có ý định ra tay.
Thời khắc tuyệt vọng, bà cụ vì mạng sống, buột miệng nói: “Tôi có cách giúp vua thú thuận lợi tiến vào minh cảnh!”.
Mà lúc này!
Hoắc Mãng đã đi đến trước mặt bà lão, vươn tay ra!
"Ö?"
Đồng tử Hoắc Mãng đột nhiên co lại, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống bà lão, tay phải dừng lại trên đỉnh đầu bà lão, trầm giọng nói: “Nếu bà lừa tôi, không chỉ chết!”
"Hơn nữa!"
"Sẽ chết rất thảm!"
Không chỉ Hoắc Mãng, tất cả mọi người ở hiện trường, bao gồm Đế Hạo, đều bị câu nói này của bà cụ khiến cho chẩn động!
Sau khi chấn động...
Cảm thấy vô cùng khinh thường!
Ánh mắt họ nhìn về phía bà lão, như một tên ngốc vì mạng sống mà hoảng đến mức nói không lựa lời, mang theo vài phần đồng tình,
thêm vài phần khinh bỉ!
Nhất là Đế Hạo!
Càng khịt mũi xem thường, trong lòng thầm nói: Bà có cách??? Bà có cách cái rằm!
Trừ lợi dụng đỉnh luyện rồng, luyện hóa linh thú cao cấp ra, tôi đường đường là thái tử, còn không biết có cách gì, có thể khiến cao thủ ám cảnh đột phá chướng ngại cảnh giới, tiến vào hàng ngũ minh cảnh!
Lẽ nào, mẹ nó bà còn lợi hại hơn thái tử như tôi???
Nhìn xem bà có thể làm gì!
“Tôi có cách!”
"Tôi thật sự có cách!”
Bà cụ như bắt được cọng rơm cứu mạng, gật đầu như giã tỏi, vội vàng nói: "Nghe ý của vua thú và thái tử điện hạ ban nãy, vua thú muốn tiến vào minh cảnh, cần thái tử điện hạ lấy đỉnh luyện rồng, còn cần thằn lằn váy đen, dị thú có huyết mạch mạnh mẽ.."
"Đúng không?"
Nói rồi!
Bà cụ nuốt nước bọt, vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó hỏi: “Nếu huyết mạch đủ mạnh, nhưng không phải dị thú, mà là người.”
"Có được không?”
Với cách cụ thể từ ám cảnh lên minh cảnh, trước giờ đều là tuyệt
mật hoàng