"Vị này là?"
Khi Đoàn Anh Tú đối mặt với Lâm Hoa, anh ta khẽ nhíu mày lại, mục tiêu của chuyện đi lần này chính là Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, thế nên trước khi tới đây thì anh ta đã cố tình nhìn qua ảnh chụp của Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, nhưng anh ta lại không quen biết Lâm Hoa!
Lúc này, Lâm Hoa mới lên tiếng trả lời anh ta: "Tôi là dì nhỏ của Tiêu Nhất Thiên!”
"Dì nhỏ?"
Nghe vậy thì hàng lông mày của Đoàn Anh Tú lại càng nhíu chặt
lại. Theo như anh ta được biết, thì hình như Tiêu Nhất Thiên không có dì nhỏ nào như Lâm Hoa!
Hơn nữa!
Nhìn độ tuổi của Lâm Hoa hiện tại, cô ta nói cô ta là em gái của Tiêu Nhất Thiên thì độ tin cậy còn cao lên được một chút!
Dì nhỏ...
Con mẹ nó, sao trông cô ta trẻ quá vậy?
"Này!"
"Không được à?"
Lâm Hoa lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, cô ta hừ một tiếng rồi nói: "Rốt cuộc là mấy người đã làm gì với Tiêu Nhất Thiên rồi?”
"Tới thành phố Hải Phòng!”
"Rốt cuộc là mấy người muốn làm gì hả?”
Bốp!
Lâm Hoa vừa mới dứt lời thì đột nhiên cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, còn lại mười một thành viên đã giải ngũ của Huyết Lang đoàn và cả bác Phúc cũng đã tới đó. Bọn họ xông vào phòng họp giống như một bầy sói và cũng chẳng nói lời nào mà trực tiếp bao vây đám người của Đoàn Anh Tú lại!
"Tình hình hiện tại là như thế nào?"
Bác Phúc đi đến bên cạnh Tô Tử Lam và Lâm Hoa và cất tiếng hỏi: “Đã có tin tức của cậu Tiêu rồi sao?"
Tô Tử Lam cố giấu đi nước mắt, cô cũng không nói gì với ông ta
cả! Lâm Hoa cầm lấy chiếc điện thoại di động của Đoàn Anh Tú mà đưa cho bác Phúc, sau khi bác Phúc coi được đoạn video ấy thì sắc mặt vốn đã lạnh như băng của ông ta, giờ lại càng trở nên nghiêm trọng hơn. Lúc này, ông ta quay đầu lại mà nhìn về phía của Đoàn Anh Tú, ông ta hạ thấp giọng xuống mà hỏi anh ta: “Các người đã giết cậu
Tiêu?” Mặc dù đoạn video kia không quay được kết cục trận chiến giữa Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng nhưng cục diện của cuộc chiến đã rõ
Giet!
ràng quá rồi, nếu không năm ngoài dự đoán thì e rằng Tiêu Nhất
Thiên lành ít dữ nhiều!
Am!
Ầm ầm ầm!
Nghe thấy từ “Giết" này, thì trái tim của tất cả các thành viên trong Huyết Lang đoàn đều run rẩy kịch liệt. Ám kình trong cơ thể bọn họ cứ như bị mất khổng chế mà nhanh chóng bùng phát, thoát ra khỏi cơ thể họ!
Bầu không khí của cả phòng họp chỉ trong một thời ngắn mà đã trở nên nóng rực lửa!
Khiến người khác cảm thấy khó thở!
Cuộc chiến lớn này chỉ cần chạm vào là nổ ngay!
Đối mặt với đám người của Đoàn Anh Tú, bốn người là ám cảnh viên mãn và một người là ám cảnh trung kỳ, cho dù có tập hợp đồng
đủ tất cả các thành viên đã giải ngũ của Huyết Lang đoàn đến, cộng thêm bác Phúc, thì thật sự là bọn họ cũng không dám chắc có thể nắm được phần thắng!
Nhưng mà! ít nhất là bọn họ có thể hộ tống Tô Tử Lam và Lâm Hoa ra ngoài một cách an toàn!
Mà bọn họ!
Hoàn toàn không có ý định chạy trốn!
Bọn họ chỉ cần xác nhận thông tin Tiêu Nhất Thiên đã chết hay chưa từ miệng của đám người Đoàn Anh Tú này thôi, vậy thì đám người Đoàn Anh Tú cũng đừng hòng ra khỏi đây dù chỉ là một người! Đến một người cũng đừng hòng sống sót rời khỏi tập đoàn Tô
Doãn!
Bốn ông già thuộc ám cảnh viên mãn đứng ở bên cạnh Đoàn Anh
Tú bắt đầu lộ ra vẻ cảnh giác, bốn người đó âm thầm vận ám kình, bày sẵn thế trận mà chờ đợi địch. Còn Đoàn Anh Tú thì đảo mắt nhìn tất cả những thành viên xuất ngũ của Huyết Lang đoàn đang đứng xung quanh anh ta, lúc này anh ta vẫn giữ được nụ cười bình tĩnh trên khuôn mặt, sau đó anh ta lắc đầu và nói: “Các vị khoan hãy nổi trận lôi đình. Nghe tôi nói hết lời đã.”
"Tôi cũng vừa mới nói qua rồi, chúng tôi cũng giống với mọi người, đều là bạn bè của cậu Tiêu cả!"
"Chúng tôi chỉ phụng mệnh Thái Tử mà đến đây thôi!"
Vừa dứt lời!
Đoàn Anh Tú lấy một cái lệnh bài được làm bằng vàng nguyên chất ra. Kích thước của nó bằng với lòng bàn tay của anh ta, ở bên mép lệnh bài có chạm khác hoa văn rồng phượng rất tinh xảo. Một mặt của lệnh bài có khắc hai chữ "Đông Cung”, còn mặt còn lại thì khắc một chữ "Lệnh"!
Thái Tử lệnh!
Nó cho thấy vương quyền của Thái Tử Đông Cung, ngoại trừ "Hoàng Đế lệnh" của Hoàng Đế ra, thì ở toàn bộ đất nước Đại Hạ, nó là lớn nhất!
Có lệnh bài này thì như là đích thân Thái Tử tới đó vậy!
"Mọi người.”
"Chắc hẳn đều là các tướng lĩnh ở bắc cảnh, dưới sự lãnh đạo của cậu Tiêu nhỉ?"
Đoàn Anh Tú cầm Thái Tử lệnh mà quét ngang một vòng với dụng ý: "Thấy Thái Tử lệnh này thì như thấy Thái Tử!"
Tuân theo mệnh lệnh chính là trách nhiệm thiêng liêng của quan nhân!
Ở trong quân đội!
Quân lệnh như núi!
Thế cho nên!
Đoàn Anh Tú đã trực tiếp lấy Thái Tử lệnh ra để trấn áp các thành viên giải ngũ gần như sắp bùng nổ của Huyết Lang đoàn!
Nhưng mà!
Điều mà Đoàn Anh Tú không thể ngờ đến là khi anh ta vừa dứt lời, anh ta còn đang định rút Thái Tử lệnh về, thì