"Chuyện này..."
Tô Thanh Cường nhìn lướt qua tờ giấy A4 kia, do dự nói: Những tài liệu này là do Thành Đạt gửi đến, có lẽ nó cố ý lấy một phần tài liệu giả để hù dọa chúng ta một chút.”
Tự an ủi mình.
Bây giờ Tô Thanh Cường chỉ có thể làm được những điều này.
Tô Thành Đạt là con trai của Tô Thanh Thế, là anh họ của Tô Tử Lam. Nghe nói, anh ta đã đích thân nhờ người đến nhà giam số bốn của thành phố Hải Phòng để điều tra những chi tiết về người phạm tội, cuối cùng chọn trúng Tiêu Nhất Thiên.
"Sao mẹ có thế gả con cho tên vô dụng đó chứ!"
Liễu Như Phương tức đến suýt ngất vì sự dối mình dối người của Tô Thanh Cường, càng mång càng dữ dội, nước mắt cũng rơi xuống như mưa.
Tô Tử Lam ngồi ngây ra ở bên cạnh, không nói lời nào như người mất hồn, nhưng cơ thể cô lại không ngừng run nhẹ.
Nhìn cô như vậy, Tô Thanh Cường rất đau lòng, hai tay bấu chặt vào bắp đùi đã mất đi cảm giác của mình, đau đớn vô cùng.
"Mẹ, mẹ đừng mắng nữa, vô ích thôi."
Một lúc sau, Tô Tử Lam hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: "Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh. Đây là số mệnh của con, con xin nhận! Không phải chỉ là một lễ đính hôn sao, chẳng có gì to tát cả"
"Tử Lam, con..."
Liều Như Phương muốn nói nhưng lại thôi, lòng đau như bị dao cắt.
Năm năm trước việc chưa kết hôn mà đã sinh con gái khiến
Tô Tử Lam phải chịu quá nhiều áp lực, quá nhiều sự hắt hủi, lạnh nhạt. Năm năm này, cô đã phải chịu đựng những gì, không có ai hiểu rõ hơn người làm mẹ như bà ấy. Trước mặt người ngoài, Tô Tử Lam luôn tỏ ra rất kiên cường, nhưng về đêm, cô lại một mình trốn trong phòng khóc thầm.
Sau một khoảng thời gian, khó khăn làm việc chưa chồng đã có con kia mới dần dần phai nhạt, cuộc sống của gia đình cũng dần đi vào nề nếp. Hai năm Tô Tử Lam làm việc ở tập đoàn Tô Doãn, nhờ vào năng lực xuất chúng của bản thân mà cô đã tạo ra những thành tích xuất sắc.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện
Nhưng lúc này đây, sự việc kia lại như một đòn giáng mạnh vào đầu cô.
Đây chẳng phải là muốn ép Tô Tử Lam vào chỗ chết sao?
Tô Tử Lam càng tỏ ra kiên cường, Liễu Như Phương càng đau lòng.
"Mẹ, An Nhiên đâu?"
Tô Tử Lam cố nặn ra một nụ cười, chuyển chủ đề, chỉ khi nhắc đến con gái cô mới có thể cười được.
"Con bé đang chơi trước cửa khách sạn.”
Liễu Như Phương lau nước mắt, thở dài: “An Nhiên còn nhỏ, những dịp như này không thích hợp để con bé tham dự, mẹ sợ sẽ để lại bóng ma tâm lý cho con bé”
"Vâng." Tô Tử Lam gật đầu, rất tán thành với suy nghĩ của mẹ mình.
Lúc này, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, Tô Thành Đạt xuất hiện ở cửa liếc mắt nhìn vào bên trong. Anh ta thấy dáng vẻ mắt mũi sưng đỏ của một nhà ba người Tô Tử Lam, vẻ vui mừng lập tức hiện trên khóe mắt, nói một cách kỳ quái: “Uầy, hôm nay là ngày vui của em gái, sao chú thím lại khóc? Hai người mừng đển phát khóc sao?”
"Cậu!”
Liễu Như Phương tức giận trừng mắt nhìn Tô Thành Đạt, nghiến răng phun ra một chữ "Cút!"
"Thim, thím có thái độ gì vậy?"
Tô Thành Đạt nhịn cười, ngẩng mặt lên kêu oan: "Tôi đã lao tâm khổ sức, nhờ bạn bè đến nhà giam số bốn của thành phố Hải Phòng nghe ngóng rất lâu mới chọn cho em họ một người chồng ưu tú, làm mai cho em họ và em rể. Thím không cảm kích tôi thì thôi đi, còn bảo tôi cút, chuyện này hình như không được thích hợp cho låm?"
Tiểu nhân đắc chí, mặt mũi gian ác thầy người gặp nạn thừa cơ hãm hại.
"Tôi phải bóp chết cậu."
Trong lòng Liễu Như Phương vốn đã tràn đầy sự căm phẫn, làm sao bà ấy có thể chịu được sự khiêu khích của Tô Thành Đạt? Một khi lửa giận đã lên đầu thì sẽ bất chấp tất cả, quay người lao về phía Tô Thành Đạt, vươn tay ra muốn bóp cổ anh ta, vừa cào vừa cấu.
"Mẹ!"
Tô Tử Lam đứng bật dậy, muốn ngăn bà ấy lại nhưng đã chậm một bước.
"Thím tránh ra."
Tô Thành Đạt vung bàn tay to lớn đẩy Liễu Như Phương ra, chân Liễu Như Phương không vững lảo đảo vài bước rồi ngã ngồi xuống nền đất lạnh lẽo.
Cúi đầu nhìn dáng vẻ nghien răng nghiến lợi của bà ấy, Tô Thành Đạt vừa chỉnh lại chiếc cà vạt bị Liễu Như Phương kéo lệch, vừa cười khẩy: “Ông nội bảo tôi thông báo cho các người một tiếng, em rể đã rời khỏi nhà giam, đang trên đường đến khách sạn. Bảo