Thành Nam Di được được xây dựng chuyên để chống lại Man tộc, côn trùng độc và thú dữ sống trong dãy núi Thập Vạn. Vì vậy, ở đây chỉ có quân đội đóng quân canh giữ chứ không có bất cứ dân thường nào sống ở đây!
Có thể gọi đây là một “binh thành"!
Bên trong thành cứ đi ba bước là có một vọng gác, năm bước là có một trạm canh gác. Phòng thủ vô cùng chặt chẽ!
Sau khi Tiêu Nhất Thiên cưỡi con tế hổ đầm đen đi vào thành, anh lao thẳng đến phủ tướng quân ở khu vực trung tâm. Trước
khi đến đây, các binh sĩ của thành Nam Di đã được phổ biến chút thông tin về anh và Đế Hạo, thế nên bọn họ tất nhiên có thể nhận ra Tiêu Nhất Thiên!
Chính vì thế mà không một ai dám đứng ra ngăn cản!
Dọc đường, con tê hổ đầm đen cứ bày ra cái bộ dạng ngả ngớn như thể đang kéo theo mấy nghìn con hổ khác ở đằng sau, cái mông ngúng nguẩy của nó cứ vặn hết bên này rồi lại vặn sang bên khác. Mặc dù lúc nãy Tiêu Nhất Thiên đã đứng lên ra mặt cho nó, làm cho bọn người của Vũ Quang Khải sợ đến xanh mặt, nhưng những lời mà Vũ Quang Khải vừa nói vẫn cứ làm cho lòng anh có chút bất an.
Thế là!
Sau khi bước vào phủ thành chủ, Tiêu Nhất Thiên xoay người bước xuống từ trên lưng con tế hổ đầm đen, hỏi với vẻ lo lắng không chút che đậy: "Những gì mà Vũ Quang Khải nói vừa rồi có phải là sự thật không?"
Vừa nhắc tới vấn đề này!
Lớp da hổ trên người con tế hổ đầm đen bỗng buông lỏng, hai mắt rũ xuống trông buồn bã vô cùng, thái độ ngả ngớn ban nãy cũng biến đâu mất tiêu, thậm chí còn có chút thất vọng!
Hiển nhiên...
Những gì Vũ Quang Khải nói đều là sự thật!
Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Vậy ra Hoắc Linh Lung cũng đã hạ độc vào cơ thể của mày, bất kể lúc nào, hay bất cứ đâu đều có thể khống chế chuyện sống chết của mày sao?"
Nghe thấy ba chữ "Hoắc Linh Lung", thân hình to lớn của con hổ đột nhiên chấn động!
Cứ như là!
Khi Hoắc Linh Lung thuần hóa Tệ hổ đầm đen, cô ta còn dùng rất nhiều biện pháp dã man khác để tra tấn thể xác và hủy hoại linh hồn của nó. Thế cho nên bây giờ vừa nhắc tới một chữ 'Hoắc đã khiến nó toàn thân chấn động đến bạt màu!
"Là loại độc nào?"
Tiêu Nhất Thiên có chút tò mò: "Mà chỉ cần đứng từ xa là có thể khống chế được độc tính?"
Con tê hổ đầm đen lắc đầu nói không
Một lúc sau...
Con tê hổ đầm đen đột nhiên la hét rồi thu mình dưới chân Tiêu Nhất Thiên, làm đủ mọi động tác quái đản. Có lúc nó cọ cọ vào người Tiêu Nhất Thiên, lúc thì lăn lộn trên mặt đất, giống như một con chó xù. Bày ra tư thế quyến rũ mê hoặc vô cùng nhức mắt!
Mẹ nó thậm chí còn vểnh lên hai cái móng hổ, nhe răng nanh, nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên làm mặt quỷ!
Như thể nó có điều gì đó muốn nói!
Thấy thế!
Tiêu Nhất Thiên bỗng nổi da gà!
Cái đậu xanh!
Cái quái gì thế này?
Nhìn chằm chằm vào động tác của con tế hổ hồi lâu, Tiêu Nhất Thiên lúc này mới
lên tiếng, hiểu như không hiểu: "Ý mày muốn nói là vợ con của mày vẫn đang nằm trong tay Hoắc Linh Lung!"
"Đúng không?"
Nghe vậy, con tê hổ đầm đen lập tức khựng lại!
Quá rõ ràng!
Tiêu Nhất Thiên đã đoán đúng!
Tê hổ đầm đen rất lo lắng cho vợ con của nó. Động vật cũng như con người, đều có khát khao muốn bảo vệ chở che cho đàn con của mình.
Chẳng trách...
Gã to xác này lúc trước không chịu ở lại hoành thành, mà nhất định phải cùng đi Nam Cương với Tiêu Nhất Thiên, hóa ra trong lòng nó đang lo cho hổ cái và hổ con! Tiêu Nhất Thiên bừng tỉnh hiểu ra!
Và... Trong lòng dâng lên sự đồng cảm! Con tê hổ đầm đen ở hoàng thành, cũng giống như Tiêu Nhất Thiên ở Nam
Cương, sao anh có thể không lo lắng cho sự an toàn của Tô Tử Lam và Tô An Nhiên được?
"Mày có muốn đi gặp bọn nó không?"
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương và ánh mắt đầy mong đợi của con tê hổ đầm đen, Tiêu Nhất Thiên ngầm hiểu ra ý nó. Cố ý tạo nét cả nửa ngày trời, hóa ra vì muốn Tiêu Nhất Thiên đưa nó đi tìm Hoắc Linh
Lung!
Đi tìm vợ con của nó!
Dù gì đi nữa.
Tiêu Nhất Thiên bây giờ đã là một cao thủ của Minh Cảnh, nếu có ai đó có thể giải cứu được vợ con của nó khỏi Hoắc Linh Lung, giúp cho cả nhà bọn họ được đoàn tụ với nhau, e rằng cũng chỉ có mỗi mình Tiêu Nhất Thiên là người duy nhất có thể làm được việc này!
Grrrrù!
Grrrrù! Grrrrù! Grrrrº!
Con tế hổ đầm đen gật đầu bổ củi. Hai cái chân hổ phía trước đột nhiên uốn cong,
quỳ gối trước mặt Tiêu Nhất Thiên, không ngừng vẫy đuôi vặn vẹo mông hổ, như thể đang ra sức cầu xin anh. Vì vợ con mình, con tê hổ đầm đen lúc này thực sự là...
Hèn mọn hệt như một con chó.
Tiêu Nhất Thiên suy nghĩ một chút, quả thật anh cũng rất tò mò về Hoắc Linh Lung, con gái của Hoắc Mãng này, muốn tận mắt chứng kiến cái gọi là "độc nữ" này có gì khác thường!
Thế nên!
"Vậy.."
"Được thôi!"
Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: "Nếu đã như vậy, nhân lúc trời tối, tạo sẽ dẫn mày đi đến dãy Thập Vạn, gặp Độc Nữ Nam Cương trong truyền thuyết!"
Cao thủ Minh Kình, không ngán bất cứ loại độc nào!
Không ngoa khi nói rằng chín mươi chín phần trăm chất độc không thể phá vỡ được phòng ngự của Minh Cảnh!
Vì thế!
Với sức mạnh hiện tại của Tiêu Nhất Thiên, ngay cả khi anh một mình xông vào dãy Thập Vạn, bước vào hang ổ của Man Tộc, anh vẫn tự tin rằng mình có thể bảo toàn tính mạng mà bước ra ngoài.
Tại thời điểm đó!
Tại một trong những tầng lầu được bảo vệ nghiêm ngặt của phủ tướng quân, người của Hạo và Vũ Quang Khải đang cùng nhau họp bàn kế hoạch thủ tiêu Tiêu Nhất Thiên!
Nhưng giết một cao thủ Minh Cảnh làm sao có thể dễ dàng như vậy được!
Đối diện với cao thủ ám cảnh viên mãn xuất sắc, Tiêu Nhất Thiên lấy một chọi mười, thậm chí một choi hai mươi, ba mươi đều không thành vấn đề!
Giết người dễ như giết một con chó!
Việc này...
Trong lòng Để Hạo vẫn giữ nguyên nỗi khiếp sợ, nên anh ta không dám mất cảnh
giác chút nào. Bởi vì đây là Nam Cương, trời cao, hoàng đế lại xa. Ngộ nhỡ kế hoạch ám sát Tiêu Nhất Thiên không thành công thì người phải chết dưới tay Tiêu Nhất Thiên chính là anh ta.
Mày không chết!
Thì tao chết!
Cho nên nhất định phải thủ tiêu được Tiêu Nhất Thiên!
"Thái tử điện hạ!"
Vũ Quang Khải phân tích tình hình trước mắt, sau đó mới nói: "Thành Nam Di là một thành phố quân sự nổi tiếng. Có hơn hàng triệu binh lính đóng trong thành phố. Chỉ cần thái tử ra lệnh, dù có tiêu hao lực lượng đến mấy cũng có thể lấy được cái mạng chó của tên khốn Tiêu Nhất Thiên. ".
"Đến lúc đó!"
"Mấy triệu binh lính kia sẽ chịu trách nhiệm bao vây và trấn áp, các trưởng lão ám cảnh viên mãn mà ngài dẫn theo và các tướng lĩnh có mặt ở đây chịu trách nhiệm đánh bọc sườn, ngăn không cho Tiêu Nhất
Thiên trốn thoát!"
"Lấy được cái mạng chó của cậu ta, cũng không thành vấn đề đâu!"
Dẫn binh chinh chiến quanh năm, tất nhiên Vũ Quang Khải thừa hiểu một chân lý, dù là nhân vật có sức mạnh khủng khiếp bậc nhất cũng tuyệt đối không sánh được với