Sau khi Vũ Quang Khải rời đi trong phòng chỉ còn lại một mình Tiêu Nhất Thiên, tuy rằng việc giết chết Đế Hạo là chắc chắn thành công, nhưng Tiêu Nhất Thiên lại rất lo lắng, không cảm thấy vui vẻ chút nào!
Lòng dạ Hoàng chủ Đế Uyên quá sâu!
Sâu đến đáng sợ!
Nếu không có chuyến đi đến núi Thập Vạn nghe Hoắc Linh Lung nói ra một ít bí mật ít người biết.Chỉ sợ cho tới bây giờ Tiêu Nhất Thiên vẫn bị Đế Uyên lừa gat!
Làm quân cờ cho Đế Uyên!
Bán mạng thay ông ta!
Vấn đề bây giờ là ngay cả khi Tiêu Nhất Thiên đã biết âm mưu của Đế Uyên, nhưng mà không thể tìm ra biện pháp giải quyết!
Tô Tử Lam và Tô An Nhiên đang ở thủ đô xa xôi!
Đồng nghĩa với việc ở trong tay Đế Uyên! Ngoài tầm với của Tiêu Nhất Thiên!
Nếu suốt đêm chạy về thủ đô, chỉ cần một cuộc gọi từ thành Nam Di, Tô Tử Lam và Tô An Nhiên sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, thời gian không phải do Tiêu Nhất Thiên nắm giữ!
Hơn nữa quay về rồi làm gì tiếp theo?
Với thựclực của Tiêu Nhất Thiên hiện tại còn chưa phải là đối thủ của Đế Uyên!
Cho nên lựa chọn duy nhất của Tiêu Nhất Thiên là hợp tác với Hoắc Linh Lung, tuy có nguy cơ cửu tử nhất sinh nhưng vẫn có thể có hy vọng.
Cửu tử nhất sinh!
Dùng thành ngữ này để hình dung tình cảnh hiện tại của Tiêu Nhất Thiên là vô cùng thích hợp!
Do dự một lúc!
Tiêu Nhất Thiên vốn dĩ muốn gọi điện cho Sói Ảnh để hỏi thăm tình hình ở thủ đô.Nhưng vừa mới cầm di động, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cúi đầu nhìn xuống, là Lý Khai Sơn gọi tới!
"Alo!"
Con ngươi của Tiêu Nhất Thiên co rụt lại, vội vàng trả lời! "Ngài Tiêu!"
Giọng nói của Lý Khai Sơn từ đầu bênkia điện thoại truyền qua,giọng nói bị đè nén rất thấp, giống như sợ người khác nghe thấy:"Bây giờ anh có tiện nghe điện thoại không?"
"Tiện!"
Lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ chùng xuống, mơ hồ có cảm giác có chuyện không hay, nói:“Có chuyện gì cứ nói thẳng!"
"Là như thế này..."
Lý Khai Sơn thận trọngnói:“Sau khi anh đi hình như sự việc có chút không ổn!"
"Không ổn như thế nào?" Tiêu Nhất Thiên hỏi.
Lý Khai Sơnnói:“Hoàng chủ bệ hạ phái năm mươi vệ binh canh giữ phủ sói Vương, nói là đến bảo vệ, điều này khiến tôi cảm thấy giống như là giám thị hơn."
"Hơn nữa anh và cô Tô sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày
20 tháng 5. Vì vậy rất nhiều người phải đi mua vật dụng cho hôn lễ mà ra ra vào vào."
"Những người trong cung điện ra ngoài đều có người đi theo!"
"Giống như chúng tôi và một số người trong các gia đình khác thường xuyên ra vào phủ Sói vương, cho dù đã về nhà của mình rồi nhưng vẫn luôn có cảm giác gai người, giống như có ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi..."
Nói một lượt!
Lý Khai Sơn nói năng thận trọng, giọng nói nhỏ nhẹ, rõ ràng trước khi gọi điện cho Tiêu Nhất Thiên, ông ta đã rất vất vả mới tránh được người khác theo dõi, sợ bị người khác phát hiện!
Trong nháy mắt tim của Tiêu Nhất Thiên như chìm xuống đáy cốc!
Đế Uyên thực tàn nhẫn!
Mà phủ Sói Vương quả nhiên là một cái hố lửa, buổi sáng Tiêu Nhất Thiên vừa rời khỏi, hiện tại đã trở thành nhà tù nhốt đám người Tô Tử Lam và Tô An Nhiên.
Bên trong phủ sói Vương đều là người thân bạn bè của Tiêu Nhất Thiên!
Ý định của Đế Uyên không cần nói cũng biết, chuyến đi đến Nam Cương lần này, nếu Tiêu Nhất Thiên từ đầu đến cuối đều chẳng hay biết gì, ngu ngốc làm quân cờ cho ông ta, vậy trước khi anh quay về, ông ta hẳn sẽ không động vào đám người Tô Tử Lam và Tô An Nhiên.
Nếu không một khi Tiêu Nhất Thiên có cảnh giác, Nam Cương có động thái gì bất thường!
Vậy thì an toàn của đám người Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, thậm chí là mạng sống của họ, lập tức sẽ trở thành con cờ tốt nhất để kiềm chế Tiêu Nhất Thiên!
Hiện tại cho dù Tiêu Nhất Thiên muốn đám người Tô Tử Lam và Tô An Nhiên rút lui thì cũng đã muộn!
Thậm chí là không thể tùy tiện gọi điện thoại cho đám người Tô Tử Lam!
Bất kỳ hành động nào khiến cho Đế Uyên cảm giác được có điều không ổn đều sẽ trở thành lý do để ông ta xuống tay với đám người Tô Tử Lam và Tô An Nhiên!
Cho nên Tiêu Nhất Thiên chỉ có thể giả vờ!
Giả vờ không biết gì, ngu ngốc giống như vẫn đang bị Đế Uyên đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Chờ đến khi anh trở về thủ đô mới có một tia hy vọng!
Vì vậy!
Tiêu Nhất Thiên hít thở sâu, trầm giọng nói:“Nhớ kỹ, nhiệm vụ của mọi người chỉ có một, chính là ngàn lần vạn lần phải bảo vệ cho