Khác trước đây chính là!
Lúc này!
Địa điểm trong mơ không phải bồng lai tiên cảnh trong vực Kiếm Sơn Tà Dương, cũng không phải hang núi ở núi Vạn Nhẫn, mà là ở chân trời, trong đám mây, giống như đặt mình vào Cửu Trùng Thiên, giữa ráng mây!
Dưới chân!
Mây mù lượn lờ!
Xung quanh!
Bao phủ tiên khí!
Diệp Ngọc mặc một bộ quần áo dài màu trắng, đứng ở nơi cách Tô Tử Lam mấy chục mét, đứng trên một đám mây, tóc đen đẹp xõa xuống hai vai, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười nhạt. Giống như tiên nữ của thiên giới hạ phàm vậy, tao nhã không dính bụi trần, thiêng liêng mà không thể xâm phạm!
Bà ấy!
Đứng ở đó, nhìn Tô Tử Lam từ xa! "Mẹ Diệp!" "Mẹ Diệp, là mẹ sao?”
Tô Tử Lam cũng nhìn thẳng, nâng tay xoa mắt, xác định chắc chắn là Diệp Ngọc, cô lập tức kích động, buột miệng nói ra một tiếng "mẹ
Diệp”!
Sau đó!
Đâu còn tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp kỳ diệu xung quanh?
Bước chân!
Tô Tử Lam giống như nối điện chạy về phía Diệp Ngọc, vừa chạy vừa nói: “Mẹ Diệp, Tiêu Nhất Thiên anh ấy xảy ra chuyện rồi!" "Anh ấy xảy ra chuyện rồi!” “Mẹ tới cứu anh ấy đúng không?" "Đúng không?" "Xin me!" “Xin mẹ nhất định phải cứu anh ấy, anh ấy là con của mẹ, là con trai ruột!"
Mặc dù Tô Tử Lam không biết rốt cuộc Diệp Ngọc có thân phận gì, nhưng mà cô biết, Diệp Ngọc tuyệt đối không phải người bình thường, nhất định cực kỳ cực kỳ lợi hại!
Nếu Diệp Ngọc sẵn lòng, nhất định có cách cứu Tiêu Nhất Thiên!
Nhất định!
Cho nên!
Cô xem Diệp Ngọc là cọng rơm cứu mạng, liều mạng muốn năm
Nhưng mà!
Không biết vì sao!
Khoảng cách giữa hai người nhìn như chỉ ngắn ngủi mấy chục mét, nhưng Tô Tử Lam chạy rất lâu, giống như cách vô cùng xa, giống như cảnh tượng mờ ảo, thoạt nhìn rất gần, chạy thì rất xa!
Nhìn thấy!
Nhưng không chạm vào được!
Bich!
Đột nhiên trẹo chân, Tô Tử Lam hét thảm một tiếng rồi ngã xuống mặt đất, bởi vì chạy quá nhanh, sau khi té ngã lại lăn về trước mấy mét, mới khó khăn giữ vững cơ thể!
Nhưng mà!
Tô Tử Lam không hề do dự, không có dừng lại, lập tức đứng dậy, cắn răng, dường như điên cuồng chạy về phía Diệp Ngọc ở đối diện!
Giống như!
Sợ mình chạy chậm, Diệp Ngọc sẽ biến mất, bản thân sẽ tỉnh lại thoát khỏi giấc mơ, sẽ bỏ lỡ cơ hội cứu Tiêu Nhất Thiên!
Cô liều mạng chạy!
Liều mạng chạy!
Thật sự là đang liều mạng chạy, từ nhỏ đến lớn, cô cảm thấy từ trước đến nay mình chưa từng chạy nhanh như vậy, chưa từng chạy xa lấy! như vậy!
Chỉ tiếc!
Dù cho cô có chạy thế nào!
Liều mạng thế nào!
Vẫn không thể tới gần trước mặt Diệp Ngọc, trước sau té ngã mười mấy lần, đau nhức cả người, mệt đến thở hồng hộc, hai chân mất cảm giác, hít thở dần khó khăn!
Mà!
Diệp Ngọc lẳng lặng đứng đó, vẫn cứ đứng ở đó, nở nụ cười nhạt nhìn cô, vẫn cách cô mấy chục mét như trước, giống như cô dùng hết sức chạy lâu như thế, chạy xa như thế, nhưng cứ như không hề chạy vậy!
Loại cảm giác này!
Quả thực làm người ta tuyệt vọng! “Mẹ Diệp!” "Mẹ Diệp!" “Mẹ Diệp!” "Aaa a a!"
Thể lực của Tô Tử Lam tiêu hao quá mức, cảm thấy mình sắp chạy hết nổi rồi, cất cao giọng gọi, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng mà, cô vẫn kiên trì, cắn răng kiên trì!
Cô!
Chưa bao giờ nghĩ tới từ bỏ!
Cô sợ!
Sợ một khi mình từ bỏ, sẽ tỉnh lại, sợ khi mình tỉnh, Tiêu Nhất
Thiên đã chết rồi!
Bởi vì sợ hãi!
Nên phải kiên cường!
Bich!
Sau khi không biết té ngã bao nhiêu lần, cuối cùng thể lực của Tô Tử Lam đã đạt đến cực hạn, thật sự không chạy nổi nữa!
Thậm chí!
Không đứng lên nổi! "Hic!" "Hic hic..."
Cảm xúc của Tô Tử Lam cũng vượt quá sức chịu đựng của bản thân, đột nhiên sụp đổ, không nhịn được mà gào khóc, nước mắt chảy rào rạt từ hốc mắt như nước lũ vỡ đê, phút chốc bao phủ gương mặt xinh đẹp đã bị mồ hôi thẩm ướt của cô!
Cô hận!
Hận bản thân vô dụng, hận bản thân yếu ớt, trong thế giới thực không giúp được Tiêu Nhất Thiên, chỉ trở thành phiền toái cho Tiêu Nhất Thiên. Cho dù ở trong mộng, mẹ Diệp gần ngay trước mắt, hy vọng cứu Tiêu Nhất Thiên gần ngay trước mắt, cô lại không nắm lấy được!
Đột nhiên!
Khi Tô Tử Lam khóc khô nước mắt, thoáng nghỉ ngơi một lúc, thế lực khôi phục được một chút, chuẩn bị đứng lên lần nữa thì một hương gió quen thuộc thổi tới!
Chợt kinh ngạc!
Tô Tử Lam ngẩng đầu lên!
Chỉ thấy!
Không biết khi nào, Diệp Ngọc đã xuất hiện ở trước mặt cô, đứng cách cô không đến nửa mét. Cô lập tức ngạc nhiên vui mừng đan xen, đang muốn nói chuyện, Diệp Ngọc chậm rãi cúi người, giơ tay đỡ cô đứng lên! “Đứa bé ngoan!” “Nào!”
Diệp Ngọc nhẹ giọng nói: “Chuyện của Thiên, mẹ đã biết rồi!” "Mẹ Diệp!”
Tô Tử Lam lập tức nói: “Mẹ nhất định phải cứu anh ấy! Nhất định phải