Ngao Tuấn Thần vừa dứt lời, đám người xung quanh đông như quân nguyên nãy giờ còn ồn ào bàn tán, bỗng nhiên yên lặng lại, như thể bị sốc bởi lời nói của anh ta vậy!
Bỉ ổi!
Để tiện!
Kiêu căng!
Ngao Tuấn Thần cái tên khốn nạn này thật sự là vô cùng để tiện!
Vô cùng bỉ ổi!
Vô cùng kiêu căng!
Là tướng quân của nước đối thủ, ở ngay dưới hoàng thành của Đại Hạ, trắng trợn đến cướp vợ của người ta thì cũng thôi đi, đằng này lại nói ra những thô tục ngay trước mặt bàn dân thiên hạ!
Đây!
Không chỉ là nhục nhã một mình Tô Tử Lam!
Nhục nhã Tiêu Nhất Thiên!
Mà là đang công khai nhục mạ toàn bộ nước Đại Hạ, nhục mạ toàn bộ con dân Đại Hạ!
Vì vậy!
Sau một lúc im lặng, trong đám người bắt đầu truyền ra tiếng mắng chửi đầy tức giận: “Cẩu tặc Đại Hoa, chỗ này vẫn là hoàng thành của Đại Hạ, không đến lượt mày ở đây nói nhăng nói cuội!" "Cút khỏi Đại Hạ!" "Cút về Đại Hoa!" “Ký cái đéo gì mà hiệp ước định chiến, muốn đánh thì đánh, con dân đại hạ chúng ta, sao mà phải sợ!” “Cút!” "Cút!" "Cút!"
Có một người đứng lên dẫn đầu, nhất thời, càng có thêm nhiều người dân gia nhập đội ngũ chửi bới, lên án Ngao Tuấn Thần, khung cảnh lại trở nên ồn ào, như thể một con sóng thần ập tới vậy!
Dù bọn họ cũng ghét cay ghét đắng đám phản quốc như Tiêu Nhất Thiên, nhưng mà đối với người hàng xóm Đại Hoa luôn quấy nhiều biên giới Đại Hạ hàng năm, cũng vô cùng căm ghét!
Mà tình huống này!
Cũng chính là tình huống mà Ngao Tuấn Thần muốn nhìn thấy. Gã ta thích nhìn người khác căm ghét mình, hận mình đến xương tủy, nhưng lại không làm gì được gã ta, loại cảm giác này thật sự là vô cùng thích thú!
Đại Hạ càng loạn!
Gã ta càng vui vẻ!
Càng thêm trào phúng đó là, gã ta ở ngay dưới hoàng thành Đại Hạ, kiêu căng như vậy, càn rỡ như vậy, người dân chửi bới, tiếng chửi ngập trời, trong đó có một số người còn định xông lên đánh gã, thì cấm vệ quân của Đại Hạ những kẻ luôn đi theo sau gã ta lại ngăn những người dân kia lại, đứng xung quanh bảo vệ gã ta!
Binh lính của Đại Hạ!
Thay gã ta!
Chặn lại hết người dân của Đại Hạ!
Còn trường hợp nào càng buồn cười hơn trường hợp này không? Khoảng mười phút sau đó, Lý Triển Bằng bước ra từ phủ Sói
Hiện trường hỗn loạn vô cùng!
Cho đến khi!
Vương, đằng sau gã là những vệ lâm quân đang áp giải đám người Sói Ánh, Tô Tử Lam mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi, bước theo sau! Đế Hinh ôm Tô An Nhiên và Sói Đồng đi bên cạnh Tô Tử Lam!
Nhìn thấy tình cảnh này!
Đám người đang nhốn nháo ồn ào bỗng chốc yên tình hơn rất nhiều, tất cả mọi người đều nhìn sang Tô Tử Lam!
Cô ấy!
Là vợ của Sói Vương Tiêu Nhất Thiên sao?
Thật sự là rất xinh đẹp!
Giống như tiên nữ hạ phàm vậy, vẻ đẹp hoa ghen thua thảm liêu hờn kém xanh
Ngay cả Ngao Tuấn Thần cũng rất kinh ngạc!
Đôi mắt gã ta phát sáng! "Ha ha ha...
Tiếp theo đó!
Ngao Tuấn Thần bật cười ha hả, dơ tay ra lau vết sẹo bên thái dương, nơi mà trước đó đã bị Tiêu Nhất Thiên bổ cho một đao, vết sẹo vô cùng đáng sợ, vẻ mặt tràn đầy hưng phẩn. đắc ý nói: “Cô Tô đây không hổ là vợ của Tiêu Nhất Thiên!” "Thật sự con mẹ nó rất xinh đẹp!” "Chơi với cô!" "Chắc chắn sẽ rất high đây!" “Bản tướng quân, hiện giờ thật sự là có chút chờ không nổi nữa rồi.”
Trong mắt Ngao Tuấn Thần, Tô Tử Lam dường như chỉ là một đồ chơi, chỉ là một công cụ để anh ta lấy ra trả thù Tiêu Nhất Thiên mà thôi!
Tô Tử Lam càng xinh đẹp!
Loại cảm giác vui vẻ khi trả được thì càng mạnh mẽ! "Tôi đi theo anh, cũng được thôi.”
Sắc mặt Tô Tử Lam xám xanh. Cô nhìn chằm chằm Ngao Tuấn Thần không hề dời mắt, đối với những lời nói thô tục và để tiện ban nãy của Ngao Tuấn Thần, cô cắn chặt răng nói: “Nhưng tôi có điều kiện, anh phải thả bọn họ đi!"
Bọn họ!
Tất nhiên là chỉ Đế Hinh, Tô An Nhiên, Sói Đồng và các