Yến Đông Dương đã bại lộ thân phận, những tên Vệ lâm quân và Sứ thần Đại Hoa cũng không cần tiếp tục diễn nữa, tập hợp lại một chỗ, bọn họ trong nháy mắt từ đối thủ trở thành đồng minh! "Yến Đông Dương!"
Trong đó có một tên Sứ thần Đại Hoa nói: “Kế hoạch này của ngươi cũng chả ra làm sao cả, giả vờ nửa ngày, ngay cả một góc áo của người ta cũng chưa động vào được!"
Rõ ràng rằng!
Mặc dù Yến Đông Dương là gián điệp của Đại Hoa, nhưng tính cách ngạo mạn của đoàn sứ thần Đại Hoa và Ngao Tuấn Thần đó không hề tôn trong gã!
Nghe vậy!
Sắc mặt Yến Đông Dương vốn đã đen ngòm, nay lại càng khó coi hơn vài phần! “Mày!” "Hóa ra là chó săn của Đại Hoa!"
Nghe thấy lời của bọn sứ thần Đại Hoa, đôi mắt sâu thẳm và âm u của ám dạ Quỷ Vương xoẹt qua một tia kinh ngạc, ban nãy ông ta đã quan sát rằng có điều gì đó bất thường, ông đã ý thức được Yến Đông Dương có vấn đề, nhưng điều mà ông ta không ngờ tới chính là Yến Đông Dương, hắn ta là tướng lĩnh, tâm phúc của Đế Uyên, là thống lĩnh Vệ lâm quân của hoàng thành Đại Hạ, nhưng lại dám làm chuyện thông địch bán nước này!
Ám dạ Quỷ Vương!
Ông ta phụ trách giám sát thiên hạ này, tai mắt ở khắp nơi, nằm trong tay rất nhiều rất nhiều bí mật của người khác, chuyện có thể khiến cho ông ta kinh ngạc và bất ngờ là rất ít!
Ngược lại!
Đèn đã tắt!
Yến Đông Dương tiếp xúc với ông ta khá nhiều, lại được Đế Uyên coi trọng, nhưng lại có thể giấu giếm kĩ như thế, lừa được ông ta! "Chó săn?" "Hừ!"
Yến Đông Dương và ám dạ Quỷ Vương liếc nhìn đối phương, lạnh lùng nói: “Tôi thừa nhận, tôi là chó săn, là chó săn của Đại
Hoa!" “Nhưng ông thì sao?" “Chẳng lẽ ông, ám dạ Quỷ Vương lại không phải là chó săn bên cạnh Đế Uyên hay sao?” “Dưới chân Hoàng chủ!” “Tất cả đều là chó săn cả!” "Không thể tự làm theo ý mình!" "Phải mặc người sắp đặt xâu xé!" “Nếu đã như vậy, vậy thì làm chó săn của Đại Hạ hay làm chó săn của Đại Hoa, khác gì nhau chứ?”
Lời này nói ra!
Vô cùng hùng hồn, mang đầy vẻ cây ngay không sợ chết đứng!
Dường như!
Đối với Hoàng chủ Đế Uyên, ngoài mặt Yến Đông Dương vô cùng cung kính, nhưng trong lòng lại vô cùng oán hận ông ta!
Thậm chí!
Không thể khống chế nổi sự căm thù! "Qua cầu rút ván!" "Våt chanh bỏ vỏ!"
Vừa nói!
Yến Đông Dương vừa giơ tay chỉ trăm tên Vệ lâm quân đứng ở đằng sau, răng cắn chặt nói: “Tên cẩu tặc Đế Uyên, lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, bội tình bạc nghĩa, ích kỷ vị lợi, tính khí thất thường!" "Một câu có thể phản người chết hay sống, một suy nghĩ có thể cắt đứt mạng sống người khác!” “Bọn họ!" “Đều là kẻ bị hại!” "Bọn họ!" “Ai cũng không thoát được!” "Tiêu Nhất Thiên!” “Đường đường là Lang Vương bắc cảnh, bảo vệ đất nước, chiến công hiển hách, kết quả thì sao nào? Còn chẳng phải bị tên cẩu hoàng đế Đế Uyên chơi đùa trong lòng bàn tay hay sao, bị ông ta hại đến mức thân bại danh liệt, tính mạng nguy hiểm, liên lụy người nhà, thủ đoạn độc ác đó của ông ta quả thật khiến người khác lạnh run!” “Nếu như!" “Để tên cẩu hoàng đế Đế Uyên đó chữa khỏi đan điền, không chỉ riêng mình Tiêu Nhất Thiên phải chết!" "Tôi!" "Ông!” "Tất cả mọi người đứng ở đây, đều biết được bí mật của Đế Uyên, ai cũng đừng mong sống tiếp!”
Lời nói của Yến Đông Dương vận dụng nội kình, âm thanh như tiếng sấm rền, vang vọng khắp không trung, trong nháy mắt đã truyền tới cách đó hơn trăm mét, không chỉ những người đứng gần đó bị định tại nhức óc, mà những người dân ở bên ngoài hoàng thành cũng nghe rõ mồn một!
Hắn ta!
Cố ý làm thế!
Thắng bại khó đoán, sống chết khó lường, điều gã ta muốn đó là trước khi trận đấu diễn ra, vạch trần bộ mặt ác độc trước mặt tất cả mọi người, cùng tội ác tày trời của Đế Uyên! Để cho Vệ lâm quân nghe được, người dân ngoài hoàng thành nghe được!
Tất nhiên!
Hắn ta làm điều này không phải vì muốn giúp Tiêu Nhất Thiên giải oan!
Mà là vì!
Muốn nhiễu loạn lòng người!
Muốn làm lung lay quyết tâm thà chết cũng sẽ bảo vệ hoàng thành của những Vệ lâm quân trước mặt, lung lay lòng kính yêu của muôn dân với Hoàng chủ Đế Uyên của họ, đây gọi là nhân tâm kế!
Quả nhiên!
Đúng theo những gì mà Yến Đông Dương mong muốn, lời của hắn ta vừa dứt, những Vệ lâm quân đứng sau ám dạ Quỷ Vương đều bị kinh ngạc đến đơ người!
Cái cảm giác kinh ngạc này!
Còn kinh khủng hơn so với mệnh lệnh giết cả đồng đội mà ban nãy ám dạ Quỷ Vương hạ xuống, kinh khủng hơn việc Yến Đông Dương bỗng dưng bổ một đao về phía ám dạ Quỷ Vương, cảm giác đó còn mãnh liệt hơn trăm ngàn lần!
Dù sao thì!
Yến Đông Dương cũng là cấp trên của bọn họ, lời mà Yến Đông Dương nói ra, bọn họ tất nhiên sẽ tin mấy phần!
Cũng giống như vậy!
Những người dân ngoài hoàng thành kia, nghe thấy giọng nói của Yến Đông Dương, lời Yến Đông Dương nói ra, như một quả bom ném vào mặt hồ yên ả, tĩnh lặng vậy, trong chớp mặt khiến mặt hồ trong lòng bọn họ ầm ầm dậy sóng, mọi người bắt đầu huyên náo ầm ĩ!
Tiêu Nhất Thiên!
Hóa ra là bị Hoàng chủ Đế Uyên hãm hại?
Ông trời của con ơi!
Tin tức Ngao Tuấn Thần cưới Tô Tử Lam về làm vợ đã đủ để oanh tạc toàn thủ đô, mọi người trong hoàng thành đều chạy đến xem kịch vui, nhưng ngàn lần không nghĩ tới chính là, kịch này càng diễn càng hay, càng diễn càng thú vị!
Bây giờ!
Con mẹ nó ngay cả Hoàng chủ đương triều cũng có một chân vào diễn rồi!
Có lẽ mọi người không biết!
Trước lúc đó, bốn gia tộc lớn do Lý Khai Sơn đứng đầu, vừa mới cứu được đám người Sói Đồng từ trong tay của Cấm vệ quân, chạy thoát khỏi hoàng thành, những người dân trong thành còn đang oán trách cấm vệ quân vô dụng, lại để đám phản quốc ấy chạy thoát thân, mà ngay sau đó, Yến Đông Dương lại nói, Tiêu Nhất Thiên là bị oan!
Bị Đế Uyên hãm hại!
Đậu má!
Cái quần què!
Con mẹ nó!
Tóm lại là bên nào mới là thật? Bên nào mới là giả?
Thật thật giả giả, khiến mọi người mơ hồ lẫn lộn hết lên rồi! "Yến Đông Dương, hay cho mày!" "Thật không ngờ rằng!" "Bình thường mày ít tiếng ít lời, vậy mà bây giờ lại khua môi múa mép, rõ ràng là phản tặc, nhưng lại nói vô cùng hiên ngang lẫm liệt!”
Mỗi một hành động của Yến Đông Dương lại lần nữa vượt ngoài dự đoán của ám dạ Quỷ Vương, nhưng mà, ám dạ Quỷ Vương cũng không định ở đây bàn chuyện ai đúng ai sai với hắn ta mà xoay người nhìn gần hai trăm Vệ lâm quân đứng đằng sau mình, nói: “Đừng nghe hắn ta nói nhăng nói cuội, mê hoặc lòng người!” “Làm phản!" "Chính là làm phản!" "Trộm!" "Chính là trộm!" "Mặc kệ lời hắn ta nói đúng hay là nói sai, là thật hay là giả, chuyện của Đại Hạ ta, không đến lượt một tên chó săn Đại Hoa nhúng tay vào!"
Vừa nói!
Ám dạ Quỷ Vương vừa dơ tay, rút ra bảo đao hàn thiết từ sau lưng, bảo đao đó chính là Bảo đao Long Đồ của Tiêu Nhất Thiên! “Mọi người nghe lệnh!" “Giết hết cho tôi!" . Đam Mỹ Sắc
Ám dạ Quỷ Vương không hề nhiều lời, nhấc Bảo đao Long Đồ lên, chỉ về hướng Yến Đông Dương, lạnh lùng nói: “Giết sạch đám nghịch tặc, đám chó săn của Đại Hoa này!” "Tôi cam đoan!" “Những người tham gia trận chiến ngày hôm nay, tất cả đều sẽ được phong thưởng xứng đáng!” “Bất cứ ai bên phe bọn phản tặc này, đều sẽ giết không tha!”
Lời này nói ra!
Vô cùng uy nghiêm!
Nói xong!
Ám dạ Quỷ Vương một mình xông lên trước, vút một tiếng, đã biến thành tàn ảnh, cầm theo bảo đao Long Đồ chém về phía Yến
Đông Dương!
Bị lừa gạt!
Đối với ám dạ Quỷ Vương mà nói, là một chuyện vô cùng nhục nhã!
Vì vậy!
Ông ta muốn tự tay giải quyết Yến Đông Dương! “Đến đúng lúc lắm!”
Yến Đông Dương nghiêm nghị không hề sợ hãi, cũng cầm lên chiến đao của mình, đối mặt với ám dạ Quỷ Vương đang lao tới, hét lớn: “Hôm nay, ông đây ngược lại muốn xem xem, ám dạ Quỷ Vương ngày thường vẫn giả thần giả quỷ, làm ra vẻ thần bí khó dò, rốt cuộc là giỏi cỡ nào!"
Bum!
Ám dạ Quỷ Vương và Yến Đông Dương đều là cao thủ Ám cảnh viên mãn, cũng là những cao thủ đứng thứ nhất thứ hai trong cảnh giới viên mãn. Như là cánh tay trái và cánh tay phải của Đế Uyên, vậy mà lại đang chém giết lẫn nhau, vật lộn cùng một chỗ, ám kình của cả hai bắn ra tứ phía, điên cuồng va chạm nhau, bảo đao Long Đồ và Đạo chiến hàn thiết như điện quang chợt lóe chợt tắt, va đập vào nhau không ngừng!
Tàn ảnh như thoi!
Đao kiếm xoèn xoẹt!
Ám kình cuộn trào