Trước kia ở thủ đô, thật sự có quá nhiều dòng họ lớn, mà nhà họ Lý ở thủ đô, vốn không có tiếng tăm, cho nên Lý Khai Sơn luôn làm việc cẩn thận, dè dặt từng bước, chưa từng không kiêng nể gì như bây giờ!
Biết làm sao được!
Ai bảo ông ta đi theo Tiêu Nhất Thiên chứ?
Ai bảo Tiêu Nhất Thiên là cao thủ Minh Cảnh hàng thật giá thật chứ?
Hơn nữa!
Là cao thủ Minh Cảnh duy nhất ở cả nước Đại Hạ hiện giờ! Có Tiêu Nhất Thiên ở đây!
Ông ta sợ cái gì! "Đến lượt ông!"
Tiện tay ném chiếc điện thoại bị bóp thành kim loại vụn sang một bên, sau đó, Lý Khai Sơn quay đầu nhìn Sử Thừa Sóc đã bị phế hai tay, hừ lạnh nói: “Bây giờ, ông còn muốn giao dịch với cậu chủ sao?" "Còn muốn cậu chủ lựa chọn sao?"
Nói xong!
Lý Khai Sơn xoay người đi về phía Sử Thừa Sóc!
Sử Thừa Sóc sa sút tinh thần, theo bản năng lui ra sau, Lý Khai Sơn đi tới một bước, ông ta bèn lui về sau một bước, không tới mấy bước, đã lui đến trước mặt đám người nhà họ Lục do Lục Băng Hàn đứng đầu!
Hay rồi!
Trước sau đều là kẻ thù, không thể lui được nữa!
Vì thế! "Bịch" một tiếng, Sử Thừa Sóc sợ hãi, không dám chống lại Lý Khai Sơn, khẽ cắn môi, trực tiếp uốn gối quỳ xuống trước mặt Lý Khai Sơn, vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi sai rồi!” “Tôi biết sai rồi!” “Là tôi có mắt không tròng, là tôi không biết tự lượng sức. Là tôi mắt chó xem thường người khác, là tôi nhất thời tham lam đầu óc mê muội, không nên động đến nhà họ Lục, càng không nên xúc phạm ông và cậu chủ.." "Xin ông khoan dung!” "Xin cậu chủ tha mạng!” "Tha mạng!" “Tôi cũng bị nhà họ Tiêu ở Thành Thiên Kiếm dụ dỗ, là chủ nhà họ Tiêu, Tiêu Thiên Thành bảo tôi dẫn người đến đây, là Tiêu Thiên Thành bảo tôi mượn cơ hội này tiêu diệt nhà họ Lục, tất cả đều do Tiêu Thiên Thành xúi giục tôi làm!"
Nói xong!
Sử Thừa Sóc cũng sắp khóc!
Mới đầu!
Sử Thừa Sóc tự tin vào sức mạnh ám cảnh viên mãn của bản thân, nhưng mà sau khi đánh một cú đấm với Lý Khai Sơn, sự tự tin này của ông ta hoàn toàn tan rã!
Sau đó!
Dũng khí của ông ta đến từ quy tắc của Thành Thiên Kiếm, nhưng mà sau khi Lý Khai Sơn đánh nổ đầu ông già nhà họ Sử, dũng khí của ông ta cũng biến mất không còn gì!
Vừa rồi!
Tia hy vọng cuối cùng của ông ta là được nhà họ Tiêu ở Thành Thiên Kiếm giúp đỡ, nhưng mà khi ông ta thấy Lý Khai Sơn cầm điện thoại của ông ta, nói những lời đó với người nhà họ Tiêu, tia hy vọng của ông ta cũng tan biến theo!
Trời ơi!
Những người trước mắt này, rốt cuộc có lại lịch thế nào, nghe ý trong lời nói đó, dường như cho dù là nhà họ Tiêu ở
Thành Thiên Kiếm, cũng không được bọn họ để vào mắt! sử Thừa Sóc thật sự không biết phải làm sao, quyền lực
Biết làm sao được! không bằng người ta thì phải cúi đầu, ông ta chỉ có thể quỳ!
Ít nhất!
Phải quỳ đến khi nhà họ Tiêu ở Thành Thiên Kiếm phái người đến cứu ông ta!
Phải giữ được mạng sống của mình trước! "Nhà họ Tiêu phải không?"
Lý Khai Sơn lập tức đi đến trước mặt Sử Thừa Sóc, còn chưa nói gì tỏ thái độ, đột nhiên, Tiêu Nhất Thiên vẫn luôn im lặng cướp lời trước, giọng nói lại truyền ra từ trong siêu xe: "Nói vậy là ông Sử buộc lòng phải làm vậy, có nỗi khổ trong lòng?" “Đúng vậy!" “Đúng đúng đúng!"
Sử Thừa Sóc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía siêu xe mà Tiêu Nhất Thiên đang ngồi, gật đầu như giã tỏi nói: “Xin cậu chủ cho tôi một cơ hội sửa sai, cho tôi chút thời gian lấy công chuộc tội!" "Sau đó!" “Chờ người của nhà họ Tiêu tới, tôi sẵn lòng xác nhận trước mặt, còn trợ giúp cậu chủ đối phó bọn họ!"
Vì mạng sống!
Sử Thừa Sóc cũng không đếm xỉa đến thứ gì! "Ö?"
Tiêu Nhất Thiên hỏi: “Thật sự sao?" “Vô cùng thật lòng!"
Thấy có hi vọng, Sử Thừa Sóc không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Nếu cậu chủ không chê, Sử Thừa Sóc tôi, cùng với tất cả đệ tử nhà họ Sử ở Thành Thiên Kiếm, từ nay về sau chỉ làm việc theo lời của cậu chủ!” Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88. net
Bich!
Nói xong!
Sử Thừa Sóc quỳ thì quỳ, vậy mà còn con mẹ nó dập đầu, cúi người, dập đầu thật mạnh về phía siêu xe của Tiêu Nhất Thiên, để thể hiện ý quy hàng của mình!
Thấy thế!
Người dân vây xem lập tức nhốn nháo, bàn luận sôi nổi!
Đám người của nhà họ Lục do Lục Băng Hàn dẫn đầu cũng mắt to trừng mắt nhỏ, tất cả đều bị sự kiên quyết quyết định nhanh chóng của Sử Thừa Sóc làm cho kinh ngạc!
Mẹ nó!
Đây là...
Không cần mặt mũi nữa sao! "Nếu vậy thì..."
Cái dập đầu của Sử Thừa Sóc rất có hiệu quả, sau một lúc yên lặng, chỉ nghe Tiêu Nhất Thiên nói: “Được rồi, tôi sẽ không giết ông!" “Cảm ơn cậu chủ đã tha mạng!” “Cảm ơn cậu chủ!” "Cảm ơn cậu chủ!”
Lần này, cuối cùng Sử Thừa Sóc cũng hoàn toàn yên tâm, không chỉ có ông ta, năm đệ tử đã tàn phế của nhà họ Sử cũng rối rít bò đến, cùng ông ta dập đầu cảm ơn về phía chiếc siêu xe của Tiêu Nhất Thiên!
Cảnh tượng này!
Thật sự có hơi cay mắt!
Thấy cảnh như vậy, bao gồm Lục Băng Hàn và Lý Khai Sơn, tất cả mọi người suy nghĩ. Trận chiến đấu náo nhiệt tối nay, lại có kết quả như một vở kịch mà kết thúc sao?
Nhưng mà!
Ngay lúc tất cả mọi người đang âm thầm suy nghĩ, lúc đám người Sử Thừa Sóc dập đầu cảm ơn, Tiêu Nhất Thiên chuyển đề tài, nói: “Đừng vội cảm ơn. Tôi chưa nói hết đâu!”
Nghe vậy!
Cơ thể của đám người Sử Thừa Sóc đột nhiên cứng đờ!
Chỉ nghe!
Tiêu Nhất Thiên không để ý tới đám người Sử Thừa Sóc, mà thình lình hỏi Lục Băng Hàn: “Ông chủ Lục, vừa rồi bọn họ muốn giết nhà họ Lục các ông, chẳng qua là tôi đúng lúc đi qua, vừa hay gặp phải mà thôi!” “Tôi!” "Không giết bọn họ!" “Vậy!” “Các ông thì sao?”
Lục Băng Hàn bị lời nói của Tiêu Nhất Thiên dọa sợ! “Chuyện này.”
Không biết thân phận của Tiêu Nhất Thiên, cũng không biết mục đích đến của Tiêu Nhất Thiên, đối mặt với câu hỏi bất ngờ của Tiêu Nhất Thiên, Lục Băng Hàn rất kinh ngạc, tay chân hơi luống cuống, thật sự là không biết nên trả lời thế nào, sợ không cẩn thận sẽ chọc giận hung thần nham hiểm Tiêu Nhất Thiên! "Muốn giết!" “Thì giết đi!"
Thấy Lục Băng Hàn nơm nớp lo sợ, do dự, trán toát mồ hôi lạnh. Sói Hồn cũng ngồi trong chiếc siêu xe đó, nói: “Yên tâm, cậu chủ sẽ không làm gì ông đâu!” "Nhà họ Tiêu!” "Cũng không thể làm gì ông!”
Âm!
Tuy giọng nói của Sói Hồn không lớn, nhưng truyền vào tai của Lục Băng Hàn lại giống như sấm sét nổ vang. Trong phút chốc, ông ta đã nhận ra giọng nói của Sói Hồn!
Dù sao!
Trước đó