Tô An Nhiên chớp đôi mắt to đáng yêu, nhìn thấy tình hình đang giường cung bạt kiếm dường như cô bé đã đoán ra được gì đó, vì vậy cô bé ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Nhất Thiên rồi mở miệng hỏi anh: "Bố ơi lại sắp đánh nhau phải không ạ?"
Đúng vậy!
Sắp đánh nhau!
Sau khi tự mình trải qua trận chiến ở hoàng thành, Tô An Nhiên vốn còn ít tuổi nhưng đã có nhận thức hoàn toàn mới về hai từ “đánh nhau” này!
Đánh nhau!
Tức là sẽ giết người!
Nghe thấy lời Tô An Nhiên nói, trái tim Tiêu Nhất Thiên bỗng nhiên mềm nhũn, anh cúi đầu nhìn vào mắt Tô An Nhiên, khuôn mặt vốn đang lạnh lùng băng sương chợt hòa hoãn lại, đồng thời xuất hiện nụ cười như gió xuân, đưa tay sờ đỉnh đầu của Tô An Nhiên, nói: “Người xấu rất nhiều, họ không muốn để cho bố cứu mẹ con..." "Con nói đi?" "Có nên đánh hay không?"
Tòa Kiếm Sơn trước mắt này ẩn giấu rất nhiều bí mật mà người khác không biết, hơn nữa còn có dây mơ rễ má với mẹ Diệp. Mà người bên ngoài không hề biết rằng, trước khi biển mất mẹ Diệp đã nói cho Tiêu Nhất Thiên biết cách đi vào chốn bồng lai tiên cảnh!
Cách đó!
Có liên quan đến tòa Kiểm Sơn ở trước mặt này!
Cho nên!
Kẻ nào dám can ngăn Tiêu Nhất Thiên thì đồng nghĩa với việc ngăn cản anh cứu Tô Tử Lam! "A?"
Tô An Nhiên đột nhiên sửng sốt, sau đó không hề do dự nói: "Nên đánh!" "Bố cố lên!"
Nói xong!
Chui ra khỏi lòng Tiêu Nhất Thiên, xoay người ôm lấy Tô Tử Lam đang hôn mê bất tỉnh, không ngừng chớp chớp đôi mắt to đang ngấn lệ, thì thầm nói: “Mẹ, mẹ yên tâm!” "Con và bố chắc chắn sẽ giúp mẹ tỉnh lại!”
Giọng nói có chút nghẹn ngào, lại pha lẫn chút giọng mũi.
Đúng lúc đó!
Tô An Nhiên vừa hỏi vừa trả lời, chỉ trong mười mấy giây, Tiêu Nhất Thiên đã bỏ lỡ mất thời điểm thích hợp nhất để ngăn chặn cuộc chiến. Chỉ nghe thấy Lý Khai Sơn đang bị bao vây ở chính giữa quát lên một tiếng: “Ra tay!”
Âm!
Một giây sau, ám kình nổ ra, cuộc chiến được bắt đầu!
Chỉ thấy!
Phùng Diệc Bang và một cao thủ Ám cảnh viên mãn không hề chần chừ chia ra nhằm vào một cao thủ của nhà họ Cao, còn một người khác thì đối phó với Lý Khai Sơn!
Âm!
Âm!. Truyện Hot
Âm!
Trong nháy mắt, sáu cao thủ viên cảnh chia ra hai người một nhóm, từng cặp chém giết, hình thành nên ba chiến trường. Mỗi chiến trường đều là ám kình tung hoành, gió lốc nổi lên ở khắp nơi, tiếng quyền cước va chạm với nhau tạo ra tiếng nổ vang như tiếng sấm, như đâm vào lỗ tai người khác!
Những cao thủ Ám kỳ hậu kỳ này của nhà họ Phùng và Lục Băng Hàn dẫn đầu con em nhà họ Lục thành lập đội hình bao vây sáu ông già Ám cảnh viên mãn vào giữa!
Họ không dám trực tiếp đánh nhau với những cao thủ Ám cảnh viên mãn!
Nhưng!
Bọn họ có nhiều người nên không hề e ngại!
Đợi đến lúc đám người Phùng Diệc Bang bị thương trở nên yếu đi thì bọn họ có thể tìm cơ hội xông lên nghĩ cách cứu viện, đợi đến lúc ba đại cao thủ của nhà họ Cao rơi vào tình thế bất lợi thì bọn họ có thể xông lên cắn giết bất cứ lúc nào!
Hơn hai mười người bao vây đợi sẵn ở khắp nơi, mỗi người đều đang sẵn sàng đón tiếp kẻ địch, giống như một một bầy sói!
Khốn kiếp!" "Khốn kiếp!"
Nhìn thấy tình huống như vậy, sắc mặt Bàng Thái Hằng đen như đít nồi, thái độ lạnh lùng vào một cái nhảy lên lôi đài, đi đến trước mặt Tiêu Thiên Thành, vừa đi vừa lớn tiếng nói: “Anh Tiêu, nhà họ Phùng ở tỉnh Sơn Hành thật hèn hạ và vô liêm si!" "Khinh người quá đáng!" “Nếu chúng ta cứ khoang tay đứng nhìn thì chỉ sợ nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh sẽ gặp họa diệt vong!"
Không sai!
Tai họa chết cả nhà!
Lúc này, thật sự tham gia chiến đấu tuy chỉ có ba cao thủ Ám cảnh viên mãn của nhà họ Cao và hai cao thủ Ám cảnh viên mãn của nhà họ Phùng. Nhưng cả nhà họ Cao và nhà họ đều có ba cao thủ Ám cảnh viên mãn tọa trấn!
Không hề nói ngoa chút nào!
Những người này!
Là lực lượng tinh anh của nhà họ Cao ở tỉnh Đông Hà và nhà họ Phùng ở tỉnh Sơn Hành. Hôm nay, bất kể là lực lượng (500 tinh anh của gia tộc nào bị thua trong trận chiến này thì cả gia tộc phía sau họ cũng sẽ bị tiêu diệt hết.
Gia tộc mất đi một cao thủ Ám cảnh viên mãn thì cơ bản không có cách nào đứng vững được trong vô số những gia tộc khác, không trụ được trong thành phố Hồ Chí Minh cá lớn nuốt cá bé được!
Nhà họ Lục ở Thành Thiên Kiếm!
Chính là ví dụ tốt nhất, lão tổ nhà họ Lục, cao thủ Ám cảnh viên mãn duy nhất vừa qua đời chưa được bao lâu thì Sử Thừa Sóc đã muốn nhân cơ hội tiêu diệt cả nhà họ Lục.
Chuyện này!
Chính là luật rừng anh chết thì tôi sống! “Anh Bàng nói đúng!" “Chúng ta xây dựng nên điện Thiên Thần, sau này nếu muốn phát triển lớn mạnh hơn thì không thể rời bỏ khỏi sự giúp đỡ của nhà họ Cao. Nếu nhà họ Cao bị diệt thì đối với chúng ta chỉ có trăm chỗ hại mà không có lấy một điểm tốt lợi ích nào!” "Xông lên!" “Chúng ta cũng xông lên, muốn giết chết những kẻ khốn kiếp này thì dễ như trở bàn tay, không những phải báo nợ máu thay cho nhà họ Sử và nhà họ Mao,mà sau khi giết chết Phùng Diệc Bang thì còn có thể thừa dịp tiêu diệt luôn nhà họ Cao ở tỉnh sơn hành! "Thậm chí!" "Thay thế nhà họ Phùng, nắm quyền điều khiển toàn bộ tỉnh Sơn Hành!”
Còn lại những người đứng đầu các gia tộc khác cũng sẽ nhanh chóng đứng sang một bên. Anh một câu, tôi một câu, bàn tán sôi nổi, gần như đều nghiêng về phía muốn ra tay giúp đỡ nhà họ Cao, nhân cơ hội tiêu diệt nhà họ Lục và nhà họ Phùng, tiêu diệt Lý Khai Sơn!
Chuyện này cũng khó trách!
Dù sao!
Nhà họ Phùng chỉ có hai cao thủ Ám cảnh viên mãn, cộng thêm Lý Khai Sơn và mấy đệ từ Ám kỳ hậu kỳ trong tộc thì cũng thừa sức đấu với ba đại cao thủ của nhà họ Cao. Nhưng đám người Tiêu Thiên Thành đột nhiên lại tham gia vào trận chiến nên tình hình chiến đấu đã bị thay đổi trong phút chốc! Đọc truyện mới nhất tại T ruyện88.net
Lúc này!
Trên võ đài màu xám tro, có tổng cộng mười ông già viên mãn cảnh đang đứng.
Lúc đầu!
Là mười một người!
Mười gia tộc lớn nhất thành Thiên Kiếm giờ chỉ còn lại chín nhà, mỗi gia tộc một người, nhưng nhà họ Tiêu thì hai anh em Tiêu Thiên Thành và Tiêu Quốc Thiên đều là Ám cảnh viên mãn!
Chỉ tiếc là!
Vừa nãy Mao Trường Sinh đã bị Lý Khai Sơn tiêu diệt nên thiếu đi một người!
Nếu Tiêu Thiên Thành quyết định ra tay thì mười ông già cao thủ ở trên võ đài và ba đại cao thủ của nhà họ Cao sẽ liên thủ lại với nhau, trực tiếp biến thành cục diện mười ba người, cơ bản Lý Khai Sơn và đám người Phùng Diệc Bang cũng sẽ không có một chút cơ hội nào để thắng cuộc!
Thậm chí!
Ngay đến cơ hội chạy trốn cũng sẽ không có!
Huống chi!
Mười gia tộc lớn của Thành Thiên Kiếm còn đưa đến hơn trăm người hậu bối nữa. So với hơn hai mươi hậu bối của nhà họ Phùng và nhà họ Lục thì nhiều hơn gấp năm lần, rõ ràng là một bên đang ở thế chèn ép. "Đợi đã!" "Hãy đợi chút nữa!”
Nhưng đối mặt với sự khuyên bảo hết sức của những người khác, Tiêu Thiên Thành vẫn không vội vàng đưa ra quyết định, sắc mặt ông ta rất nghiêm túc im lặng nhìn chằm chằm chiến trường, trầm giọng nói: “Tôi hiểu tâm tình của của mọi người!” "Nhưng!" "Chưa đến mức bất đắc dĩ thì chúng ta không thể làm như vậy được!” "Nguyên nhân rất đơn giản!” “Hôm nay chính là ngày tế thần Kiếm Sơn, hàng chục nghìn người dân của thành Thiên Kiếm đang vây xem, không nói đến chuyện chúng ta lật lọng, nói không giữ lười thì sẽ mất đi sự tín nhiệm và ủng hộ của bọn họ, sẽ mất hết uy tín! Mọi người có nghĩ đến chuyện, hàng nghìn người của thế lực từ bên ngoài đến ẩn nấp trong những người dân này họ sẽ nhìn thế nào không?" “Chúng ta ra tay giết Lý Khai Sơn và Phùng Diệc Bang. Lại chẳng khác nào đang tuyên chiến với người đang sở hữu thế lực đến từ bên ngoài!" “Lỡ như!” “Lỡ như bọn họ cùng nhau tấn công, làm loạn lễ tế thần thì hôm nay chúng ta phải kết thúc chuyện này như thế nào?"
Nói một hơi!
Tiêu Thiên Thành nói năng rất có khí phách!
Chuyện này!
Chính là Tiêu Thiên Thành đã xem xét đến đại cuộc!
Có trách thì phải trách!
Danh tiếng của lễ tế thần Kiếm Sơn đã quá vang danh, người hâm mộ thuộc thế lực đến từ bên ngoài thật sự rất nhiều. Ngay cả Tiêu Thiên Thành cũng không biết rõ, trong hàng nghìn người dân của thành Thiên Kiếm thì rốt cuộc có bao nhiêu người thuộc thế lực từ bên ngoài đến! Rốt cục, trong đám người từ ngoài vào này có bao nhiêu
Lại càng không rõ! người là cao thủ Ám cảnh viên mãn!
Nhưng!
Có thể khẳng định một điều rằng, giống như việc tổng hợp nhân số và thực lực mười gia tộc trong thành Thiên Kiếm thì sẽ có thể nghiền ép đám người Phùng Diệc Bang thì thế lực của những người từ ngoài đến này, bao gồm cả số lượng người và thực lực nếu tổng hợp lại một chỗ thì cũng đủ để nghiền ép mười gia tộc lớn nhất của thành Thiên Kiếm!
Có quỷ mới biết trong đầu họ đang nghĩ cái gì.
Có quỷ mới biết bọn họ có thể làm ra những huyện gì. “Chuyện này.”
Nghe thấy những người Tiêu Thiên Thành nói, những ông già kia đưa mắt nhìn nhau, vô thức đưa mắt liếc nhìn đoàn người mênh mông mấy lần. Đột nhiên nhìn thấy có không ít người của thế lực từ bên ngoài đến đang