Sắc mặt thánh nữ Kiếm Sơn thay đổi, cho đến lúc này, cô ta mới chân chính biết được sự cường đại của Tiêu Nhất Thiên, vừa rồi Tiêu Nhất Thiên tay không tấc sắt, không lựa chọn ngoại phóng Minh Kình, rất rõ ràng là vì dụ dỗ cô ta lấy cứng chọi cứng, nhân cơ hội tiếp cận cô ta!
Theo quyền ảnh hư ảo bị một quyền của Tiêu Nhất Thiên đánh bạo, thánh nữ Kiếm Sơn liền biết Tiêu Nhất Thiên rất ác, thực lực của tên này mạnh hơn cô ta tưởng tượng nhiều, mình căn bản không phải đối thủ của anh!
Đáng tiếc!
Thánh nữ Kiếm Sơn biết quá muộn, vừa rồi là không muốn lùi bước, không thể lùi bước, cũng cảm thấy không cần lùi bước!
Mà bây giờ cho dù cô ta muốn lùi trở lại, cũng không còn kịp rồi!
Bum!
Quả đấm bao bọc Minh Kình mạnh mẽ của Tiêu Nhất Thiên đánh lên bàn tay trắng như phấn của thánh nữ Kiếm Sơn, thánh nữ Kiếm Sơn vô cùng kinh hãi, chỉ cảm thấy chỉ trong nháy mắt Minh Kình của mình bị áp chế khó mà nói nên lời. Ngay sau đó đau đớn truyền từ trên bàn tay trắng như phấn đến, giống như điện giật, chạy dọc theo cánh tay cô ta ra toàn thân, từ đầu tới chân cô ta, cả người đều trở nên cứng đờ!
Thậm chí ngay cả ý thức của cô ta đều đã xuất hiện mất cảm giác chỉ trong nháy mắt!
Ba giây!
Giằng co chưa tới ba giây, thánh nữ Kiếm Sơn vốn bóng dáng màu trắng hào hoa phong nhã đứng trên đỉnh Kiếm Sơn, được chục ngàn dân chúng dưới Kiếm Sơn cúng bái, lập tức bay mạnh ra ngoài, lục phủ ngũ tạng cuộn trào dữ dội, trong cổ nghẹn ngào, phốc một tiếng phun ra máu tươi, làm ướt góc áo dài màu trắng của cô ta!
Rầm rầm rầm rầm!
Bay ngược khoảng chừng hơn mười mét, sau khi thánh nữ Kiếm Sơn rơi xuống đất, liên tục lùi về sau năm sáu bước, cưỡng chế ổn định cơ thể. Gương mặt vốn xinh đẹp trắng nõn nà lúc này tái mét như tờ giấy, không có chút huyết sắc, khí tức trong cơ thể giống như lá rụng bị gió núi cuốn sạch, không ổn định!
May mà không ngã xuống đất, cũng không thất bại quá khó coi!
Một quyền, Tiêu Nhất Thiên chỉ dùng một quyền đã đánh bại người gọi là thánh nữ Kiếm Sơn!
Đây là chênh lệch to lớn giữa cường giả nửa bước Minh Cảnh và cường giả Minh Cảnh chân chính, cho dù Tiêu Nhất Thiên bị trọng thương chưa lành, cho dù trong đan điền của Tiêu Nhất Thiên chỉ còn sót lại chưa đến một nửa Minh Kình, nhưng so với cường giả gà mờ Minh Cảnh như thánh nữ Kiếm
Sơn, vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối như cũ! "Cô vừa mới nói cô là hậu duệ của thiên thần đúng không?" “Cô là người thủ hộ thành Thiên Kiếm đúng không?" “Cô muốn bảo vệ trật tự của Kiếm Sơn, đại diện cho thiên thần tới trừng phạt tôi đúng không?
Tiêu Nhất Thiên thì rơi xuống vị trí thánh nữ Kiếm Sơn mới đứng, bóng dáng khôi ngô giống như một ngọn núi không thể lay động, đôi mắt sắc bén giống như hai lưỡi dao sắc bén, cách không nhìn chằm chằm thánh nữ Kiếm Sơn, tức giận nói: “Bây giờ tôi đến đây, đứng trước mặt cô!” “Tới đi!” "Đại diện cho thiên thần trừng phạt tôi đi!" Tiếng gào như sấm sét!
Thánh nữ Kiếm Sơn cũng cách không nhìn chằm chằm
Tiêu Nhất Thiên, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh!
Lúc này, cánh tay phải của cô ta đều đã vô cùng tê mỏi, máu tưới đỏ sẫm chảy từ khóe môi ra cũng không vươn tay đi lau, trong lòng cô ta giống như dời sông lấp biển, nhấc lên gợn sóng to lớn!
Minh Cảnh!
Minh Cảnh chân chính!
Trải qua một quyền va chạm vừa rồi, tất nhiên là cô ta cảm nhận được rõ, Tiêu Nhất Thiên khác với cô ta, cô ta là cường giả nửa bước Minh Cảnh, mà Tiêu Nhất Thiên thì là cường giả Minh Cảnh hàng thật giá thật!
Cô ta đánh giá cao chính mình, xem nhẹ Tiêu Nhất Thiên! “Rốt cuộc anh là ai?"
Đối mặt với khiêu khích của Tiêu Nhất Thiên, vẻ mặt cô ta càng lúc càng khó coi, nghiến răng nói: "Theo tôi được biết, cả Đại Hạ này, chỉ có mình Hoàng Chủ Đế Uyên tiến vào Minh Cảnh, tọa trấn Hoàng Thành!" “Mà anh, sao anh có thể..."
Rất rõ ràng, cô ta vẫn luôn ở bên trong Kiếm Sơn, cho nên giống như không biết quá nhiều về mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài, cho nên không giống như đám Tiêu Thiên Thành, Lục Băng Hàn và Phùng Diệc Bang, chỉ dựa vào thực lực của Tiêu Nhất Thiên đoán ra được thân phận của anh! "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là..." “Giao vợ con tôi cùng với tất cả bạn bè của tôi ra đây!" Tiêu Nhất Thiên lạnh nhạt nói: “Nếu không tôi sẽ trở thành người giết cô!"
Ý ở ngoài lời đó là, giao người thì không giết! Dám can đảm không giao, như vậy cô đừng hòng còn mạng sống! "Anh muốn giết tôi?"
Trên mặt thánh nữ Kiếm Sơn lộ ra nụ cười hơi thê lương, nhưng đối mặt với uy hiếp của Tiêu Nhất Thiên, cô ta giống như không e sợ, không chút nghĩ ngợi lắc đầu nói: "Tôi vẫn nói câu đó, Kiểm Sơn không chào đón các anh!” “Các anh quấy nhiễu Kiếm Sơn, nên nhận lấy trừng phạt nên có, phải trả cái giá thật đắt!" “Nếu anh cảm thấy dựa vào thực lực Minh Cảnh thì có thể giết được tôi, như vậy không ngại thử một lần!”
Nghe thấy thế, đồng tử của Tiêu Nhất Thiên hơi co rụt lại, bộ dạng giống như đã dự liệu trước này của thánh nữ Kiếm Sơn, trái lại khiến anh không khỏi sinh lòng cảnh giác, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ trong Kiếm Sơn còn ẩn giấu cao thủ khác?
Vì thế đôi mắt Tiêu Nhất Thiên như đuốc, nhìn một vòng xung quanh.
Chỉ thấy đỉnh Kiếm Sơn là một vùng hoang vắng, không có bất cứ cây cỏ gì, lọt vào tầm mắt đều là đất đá lởm chởm, nhìn có vẻ lộn xộn, thực ra đan xen hợp lý, giống như dựa theo quy tắc nào đó không muốn người ta biết mà thành!
Hơn nữa, Tiêu Nhất Thiên lại cảm nhận được lực hấp dẫn thần bí khó lường từ trong hang động Kiếm Sơn lúc trước, thậm chí cảm nhận được lực hấp dẫn còn cường đại hơn không chỉ gấp bội chỗ sâu nhất trong hang động Kiếm Sơn lúc trước!
Giống như...
So với những hang động Kiếm Sơn này, đỉnh Kiếm Sơn mới đúng là nơi có lực hấp dẫn lớn nhất, đạt tới mức nào đó? Nếu cao thủ cảnh giới viên mãn như đám Tiêu Thiên Thành đi lên, chắc chắn không thể thừa nhận!
Có lẽ, đây cũng là lý do chân chính đám tổ tông của mười gia tộc lớn xây bậc thang Bàn Long đến lối vào hang động cuối cùng, mà không trực tiếp xây thẳng đến đỉnh Kiếm Sơn. Không phải là bọn họ không muốn xây, mà là cho dù xây cũng vô dụng, bọn họ căn bản không dám đi lên! "Không dám sao?" "Ha ha!"
Thánh nữ Kiếm Sơn giống như tràn ngập sức mạnh, chú ý tới ánh mắt cảnh giác của Tiêu Nhất Thiên, lúc này cô ta mới lau máu ở khóe miệng, giống như vừa rồi Tiêu Nhất Thiên khiêu khích cô ta, cô ta khiêu khích lại: “Không qua được cửa ải của tôi, chỉ sợ đời này anh sẽ không thấy được vợ con bạn bè mình rồi!”
Khiêu khích!
Uy hiếp!
Từ trước tới nay Tiêu Nhất Thiên luôn mạnh mẽ, dám làm dám chịu, không thể dễ dàng tha thứ nhất là khiêu khích, không sợ hãi nhất là uy hiếp. Huống chi chuyện liên quan tới sinh tử an nguy của đám Tô Tử Lam, sao anh có thể lùi nửa bước?
Vì thế! “Thử thì thử, tôi còn sợ cô sao?” "Có thủ đoạn gì, cứ việc dùng đi!”
Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng, sau khi nói xong, anh lòng ôm cảnh giác, động tác không chút do dự, vù một tiếng hóa thành một đạo tàn ảnh, xông về phía thánh nữ Kiếm Sơn đứng đối diện cách hơn mười mét...
Lúc đó, ở chân núi Kiếm Sơn!
Ánh mắt mấy chục ngàn người đều nhìn về phía đỉnh Kiếm Sơn, ngắm nhìn hai bóng dáng mơ hồ vua sói Tiêu Nhất Thiên và thánh nữ Kiếm Sơn, tất nhiên là thấy được một quyền của Tiêu Nhất Thiên và thánh nữ va chạm nhau! "Mẹ kiếp!" "Mẹ kiếp!” "Mẹ kiếp!"
Khi bọn họ nhìn thấy thánh nữ Kiếm Sơn bị Tiêu Nhất Thiên đánh một quyền bay ra ngoài, tiếng kêu kinh hãi tràn ngập trời đất vang lên như tuyết lở sóng thần!
Tất cả mọi người kinh hãi tới mức cằm sắp rớt xuống!
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn!
Mọi người đều bị cảnh tượng khó mà tin kia làm sợ tới mức, suýt chút nữa là tè ra quần!
Chết tiệt!
Trên trán bọn họ chảy đầy mồ hôi, da mặt bọn họ giật giật, trái tim bọn họ đang run rẩy, tam quan và tín ngưỡng của bọn họ, giống như theo một quyền của Tiêu Nhất Thiên lập tức sập xuống!
Bọn họ thực sự không thể tin được vào hai mắt mình!
Thánh nữ!
Đó là thánh nữ của Kiếm Sơn đấy, cũng là hậu duệ của thiên thần, là thần thủ hộ của thành Thiên Kiếm bọn họ, ngay khoảnh khắc trước, thánh nữ đại nhân còn bày ra một số thực lực khủng bố, khiến cả tòa Kiếm Sơn này đều chấn động!
Mà bây giờ...
Bọn họ nhìn thấy gì đây?
Trời ạ!
Một quyền!
Tên khốn