Thần
Âm!
Ngay lúc Tiêu Nhất Thiên đang miên man suy nghĩ, một tiếng vang cắt ngang suy nghĩ của anh, anh quay đầu nhìn, chỉ thấy những cô gái áo trắng kia khởi động cơ quan nào đó, phía trên vách đá đối diện đột nhiên có một cánh cửa đá chậm rãi mở ra, những cô gái áo trắng kia lần lượt đi vào!
Một lát sau!
Lại có một tiếng vang truyền đến, cửa đá đóng lại, trong lòng núi lớn chỉ còn lại hai người Tiêu Nhất Thiên và người phụ nữ áo tím! "D.."
Tiêu Nhất Thiên nhìn chằm chằm người phụ nữ áo tím, đang muốn xác nhận thân phận của đối phương, người phụ nữ áo tím lại lên tiếng trước, nhẹ giọng hỏi: "Có phải cậu... họ Tiêu không?"
Tiêu!
Họ Tiêu!
Nghe thấy người phụ nữ áo tím nói toạc ra họ của mình, con ngươi của Tiêu Nhất Thiên hơi co lại, suy đoán trong lòng lập tức mạnh mẽ hơn!
Lúc này!
Cuối cùng người phụ nữ áo tím cũng từ từ đứng dậy, còn xoay người về phía Tiêu Nhất Thiên, nói tiếp: “Từ một quyền vừa rồi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở không tầm thường trên người của cậu!” “Nhưng mà!” "Không tầm thường mà tôi nói, không phải cảnh giới của cậu cao bao nhiêu, thực lực mạnh bao nhiêu, minh kình hùng hồn cỡ nào!" "Mà là..." "Hơi thở của cậu, làm tôi cảm thấy thân quen!"
Nói xong!
Người phụ nữ áo tím nhìn thẳng Tiêu Nhất Thiên, hai người cách nhau hơn mười mét, bà nhìn tôi, tôi nhìn bà, bốn mắt nhìn nhau như vậy, trong ánh mắt đều chứa đầy vẻ xúc động chờ mong!
Giống như...
Người ở chân trời, tôi ở góc biển, trước nay chúng ta không quen biết, người lại đang tìm tôi, tôi cũng đang tìm người, mà cuối cùng bây giờ đã gặp mặt, qua các manh mối và dấu vết, lờ mờ đoán được thân phận của nhau. Nhưng mà trước khi xác nhận thì không dám thể hiện quá rõ ràng, cho nên chỉ có thể cẩn thận nói gần nói xa, đợi đối phương cho mình một đáp án chính xác!
Thân thuộc sao?
Tiêu Nhất Thiên đã hiểu!
Hiểu rồi!
Mẹ Diệp chính là mẹ ruột của Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên kế thừa một nửa huyết mạch của mẹ Diệp, mà thật sự có thể thông qua hơi thở đoán ra huyết mạch kế thừa!
Hôm nay!
Là lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên và người phụ nữ áo tím trước mắt này gặp nhau!
Nếu nói!
Hơi thở của Tiêu Nhất Thiên làm cho người phụ nữ áo tím cảm thấy đã từng biết, cảm thấy hơi quen thuộc, như vậy gần như có thể khẳng định, chính là huyết mạch kế thừa từ mẹ Diệp cho bà ấy cảm giác kỳ diệu như vậy!
Trong Kiếm Sơn chỉ cách vực Tà Dương mười mấy mét, người quen biết hơi thở của mẹ Diệp như thế sẽ là ai?
Có thể là ai?
Còn có thể là ai?
Với lại!
Người phụ nữ áo tím cố ý tháo nhẫn huyết ngọc trên tay Tô Tử Lam xuống. Rõ ràng bà ấy biết chiếc nhẫn huyết ngọc đó chính là di vật mà mẹ Diệp để lại!
Phút chốc
Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn xác nhận thân phận của người phụ nữ áo tím!
Vì thế!
Tiêu Nhất Thiên hít một hơi thật sâu, cố gắng ép sự căng thắng trong lòng mình, không vòng vo, không nói bóng nói gió, mà trực tiếp hỏi: “Dì chính là một học trò nữ của mẹ Diệp..." “Dì Tử Đàn!" “Đúng không?"
Tử Đàn!
Con người cũng như tên!
Mặc bộ áo tím, xinh đẹp như hoa!. ngôn tình ngược
Trước đây trong hoàng thành, trước khi ý thức của mẹ Diệp biến mất, bảo Tiêu Nhất Thiên đưa Tô Tử Lam tới vực Kiếm Sơn Tà Dương tìm học trò Tử Đàn của bà, nói rằng Tử Đàn có cách có thể cứu Tô Tử Lam!
Bây giờ!
Tử Đàn đang sống sờ sờ đứng trước mặt Tiêu Nhất Thiên, nhắc tới cũng thấy may, anh đến thành Thiên Kiếm, đúng dịp thần tế Kiếm Sơn, thế là đến Kiếm Sơn, không hề suy nghĩ chu đáo, kết quả lại gặp được người mà mình luôn muốn tìm trong lòng núi Kiếm Sơn!
Đây chính là!
Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi có được thì chẳng tốn công!
Con mẹ nó thật là ông trời có mắt!
Dì...
Tử Đàn!
Âm!
Khi chính miệng Tiêu Nhất Thiên nói cái tên “Tử Đàn", trong lòng người phụ nữ áo tím đột nhiên run lên, vì quá kích động mà hoàn toàn cứng đờ người, nhất là khi nghe thấy chữ "di", trong đôi mắt tràn ngập chờ mong của bà ấy lập tức truyền đến cảm giác ấm nóng, hai hàng nước mắt không kìm được chảy xuống, phút chốc đã làm ướt gương mặt xinh đẹp trắng nõn của bà ấy! "Là cháu!" "Quả nhiên là cháu!” "Thật sự là cháu!”
Tử Đàn không nâng tay lau, cũng không để ý, mặc kệ nước mắt trong veo chảy xuống ào ào như dòng suối nhỏ trên gương mặt của bà ấy!
Đó là nước mắt hạnh phúc!
Hạnh phúc không nói nên lời!
Cho nên cao thủ Minh Cảnh giống như Tử Đàn cũng không thể khống chế cảm xúc của mình, mà khiến giọng nói và cơ thể của mình hơi run lên!
Nói xong!
Tử Đàn bước đến trước mặt Tiêu Nhất Thiên!
Vừa đi vừa nói: “Năm đó, sau khi sư tôn sinh cháu ra, lập tức đưa cháu ra ngoài, không nói cho dì biết đã đưa cháu đi đâu, cũng không cho bọn dì tìm kiếm, sư tôn chỉ nói một ngày nào đó, chờ cháu trưởng thành, nhất định sẽ trở về!" “Bọn dì chỉ biết, bố của cháu họ Tiêu, khi bị thương nặng rơi xuống vực Tà Dương đã được sư tôn cứu, ngay cả tên của bố cháu, sau này dì mới tìm hiểu được!" "Hai mươi sáu năm!” “Gần hai mươi sáu năm qua, dì đã ở đây đợi cháu gần hai mươi sáu năm rồi!” “Bây giờ!” "Cháu đã về, cuối cùng cháu đã về nơi cháu sinh ra giống như sư tôn đã nói..."
Càng nói!
Cảm xúc của Tử Đàn càng kích động!
Những lời này!
Đã nghẹn trong lòng bà ấy hơn hai mươi năm, đột nhiên gặp được Tiêu Nhất Thiên, tất nhiên sẽ khó kiềm chế
Đi đến bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, bà ấy dừng lại, sau đó nâng tay tháo mặt nạ đầu sói trên gương mặt của Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên đứng yên không động đậy, không ngăn cản, mặc kệ bà ấy tháo mặt nạ của mình xuống! "Giống!" “Rất giống!” "Giống mẹ cháu, cũng giống bố cháu.."
Cẩn thận quan sát Tiêu Nhất Thiên mấy lần, thậm chí Tử Đàn không nhịn được nâng tay nhẹ nhàng xoa gương mặt của Tiêu Nhất Thiên mấy cái, yêu thương đau lòng trong đôi mắt giống hệt như tình thương của người mẹ!
Học trò lớn của mẹ Diệp chết trong nhà tù ngầm ở núi Vạn Nhẫn, Lâm Ngạo Binh cũng bị Tiêu Nhất Thiên giết chết, e rằng người từng gặp Diệp Ngọc và Tiêu Thanh Sơn trên thế giới này, chỉ còn lại một mình Tử Đàn!
Lúc đôi mắt đẫm nước mắt của Tử Đàn nhìn lên mái tóc trắng của Tiêu Nhất Thiên, con ngươi của bà ấy lập tức co lại, hỏi: “Tóc của cháu.." "Sao lại thế này?" "Còn nữa!" "Cô gái đeo nhẫn là vợ của cháu, đúng không?" "Cô ấy." “Vết thương của cô ấy vô cùng nghiêm trọng, hình như trước đây từng kích hoạt giọt máu tươi của sư tôn, chuyện gì thế này?"
Sau khi trải qua niềm vui nhận nhau to lớn, Tử Đàn nhanh chóng nhận ra điều khác thường, năm nay Tiêu Nhất Thiên chỉ có hai mươi sáu tuổi thôi, còn trẻ mà sao tóc đã bạc thế này?
Hơn nữa!
Tử Đàn biết rõ chỗ đặc biệt trong giọt máu tươi của Diệp
Ngọc, dù sao trước đây Để Uyên dẫn người tấn công vực Kiếm Sơn Tà Dương, đại đệ tử của Diệp Ngọc, cũng chính là sư tỷ của Tử Đàn, vì kích hoạt một giọt máu tươi của Diệp Ngọc mới khiến Để Uyên bị thương nặng, để Tử Đàn tranh thủ thời gian và cơ hội chạy trốn nên bà ấy vẫn sống tới bây giờ! “Dì