Sắc mặt của tất cả những người kia đều tối đen.
Mẹ nó, có biết xấu hổ hay không?
Đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì trực tiếp đánh đến lúc bạn gật đầu mới thôi. Đây mà là hai bên tình nguyện như các người nói sao?
"Các người không nói lời nào, vậy tôi coi như các người đã đồng ý đấy
nhé."
Nụ cười trên mặt Lý Nghiên Phi càng thêm rạng rỡ, sau đó cô ấy quay đầu nhìn Tô Thành Đạt rồi hỏi: "Còn anh, anh vừa muốn nói cái gì?"
"Tôi..."
Sắc mặt Tô Thành Đạt xám xịt như tro tàn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Anh ta liếc nhìn Lý Nghiên Phi, sau đó cúi đầu nhìn xuống người đàn ông đang hôn mê, lắc đầu nói: "Không có, không có gì."
Một ngày chịu mấy trận đánh rồi, bây giờ Tô Thành Đạt cũng không muốn lại chịu thêm một trận nữa.
"Vậy sao?"
Lý Nghiên Phi cười nói: "Tôi còn tưởng rằng anh muốn mắng tôi đấy."
Lại cười?
Còn cười!
Yết hầu của Tô Thành Đạt nhấp nhô cuộn trào, không nói nên lời. Anh ta có thể nhìn ra người phụ nữ xinh đẹp tên Lý Nghiên Phi trước mặt, nụ cười
tươi như hoa nhưng trong lòng lại tàn nhẫn. Là một bông hồng có gai, là mặt cười La Sát điển hình!
"Tôi đang vội, nếu tổng giám đốc Công đã bằng lòng thì xin hãy ký tên để tôi trở về giao nộp." Lý Nghiên Phi không thèm để ý đến Tô Thành Đạt nữa mà cúi đầu nhìn về phía Tô Chí Công đang nằm trên giường bệnh.
Người giám đốc pháp lý đứng bên cạnh đưa cho Tô Chí Công một cây bút . Truyện Sủng
ký tên.
"Được, tôi ký! Tôi ký!"
Trái tim Tô Chí Công như chìm xuống đáy, biết mình có nguy cơ khó trốn, lại hoàn toàn mất hết dũng khí phản kháng, vì vậy ông cụ đành phải nghiến răng nghiến lợi nuốt vào lòng. Sau khi nhận lấy bút ký, soạt soạt soạt ký tên của mình lên trên hợp đồng thu mua.
Tô Thanh Thế đứng bên giường, cúi đầu nhìn xuống, hai tay đang run rẩy,
trái tim âm thầm rỉ máu...
Đó là tập đoàn Tô Doãn của tôi!
Chuẩn bị là của tôi