Mẹ Diệp Ngọc...
Đến từ đáy vực Từ Dương sao?
Câu nói nghe như tùy ý của Tử Đàn, trái lại mang tới chấn động rất lớn đối với Tiêu Nhất Thiên, đồng tử của anh co rụt nhanh, lập tức truy hỏi: "Có ý gì ạ? Dì Tử Đàn không ngại nói rõ hơn một chút được không!"
Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên nghe tới lai lịch của Mẹ Diệp Ngọc, cho nên vô cùng kích động!
Tử Đàn nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, tất nhiên là biết vì sao Tiêu Nhất Thiên lại kích động, nhưng bà lắc đầu nói: "Sư tôn giữ kín như bưng chuyện này, rất ít khi đề cập, bà ấy chỉ nói từ đáy vực mà đến, nhưng chưa từng nói đáy vực có gì, cũng không nói cụ thể bà ấy tới thế nào!" "Bà ấy chỉ nói.." "Bà ấy và chúng ta không phải người cùng một thế giới, bà ấy không thuộc về thế giới này, sớm muộn gì cũng phải đi về!" "Bây giờ bà ấy rời khỏi thế giới này, bà ấy đi trở về, mà cô cũng như cháu, không biết bà ấy đi đâu, không biết rốt cuộc thế giới thuộc về bà ấy trông như thế nào..."
Sau khi nói xong Tử Đàn ngẩng đầu, xuyên qua dốc núi Từ Dương, ngẩng đầu nhìn biển sao trên đầu, lúc này trước mặt là biển sao, mà Từ Dương vô cùng rộng lớn mà sâu thẳm giống như một cái giếng, cho dù là Tử Đàn hay Tiêu Nhất Thiên, đều nhỏ bé giống như ếch ngồi đáy giếng! Tình cảnh này không mưu mà hợp với tình cảnh hiện giờ của bọn họ, trên thế giới này vẫn có rất nhiều rất nhiều những chuyện không biết, đợi bọn họ đi phát hiện, đi thăm dò, hiện giờ bọn họ biết được quá ít quả ít rồi!
Thế giới đó...
Tiêu Nhất Thiên cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao, sinh lòng cảm khái, đồng thời trong đầu không tự chủ được hồi tưởng lại trong Hoàng Thành lúc trước, những lời Mẹ Diệp Ngọc nói trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tan!
Lúc ấy bà nói bà và Tiêu Nhất Thiên là người của hai thế giới, Tiêu Nhất Thiên còn tưởng ý của bà là, bà đã qua đời rồi!
Dù sao trong tình huống thông thường, nói về hai thế giới, gần như tất cả mọi người sẽ theo bản năng liên tưởng tới "tử vong"!
Nhưng mà nghe ý trong lời nói của Tử Đàn, hình như Mẹ Diệp Ngọc thật sự đi tới một thế giới khác, không phải là tử vong, mà là sống sót ở thế giới đó. Là một người theo chủ nghĩa vô thần, đối với cách nói hai thế giới này, nếu là bình thường, Tiêu Nhất Thiên tuyệt đối sẽ không tin tưởng!
Nhưng bây giờ anh tin rồi!
Anh thật sự thật sự vô cùng hy vọng, hy vọng Mẹ Diệp Ngọc có thể còn sống, cho dù là sống ở thế giới kia, cũng tốt hơn so với việc “tử vong"! "Mẹ Diệp Ngọc."
Tiêu Nhất Thiên nhìn bầu trời đầy sao, không nhịn được lấm bấm nói: “Hiện giờ mẹ đang ở trên một vì sao, cũng đang nhìn con giống như con nhìn mẹ, đúng không?" "Mẹ yên tâm đi!” "Một ngày nào đó, con nhất định sẽ tìm được mẹ!” “Nhất định!”
Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên rất nhỏ, nhỏ tới mức không thể nghe thấy, nhưng giọng điệu của anh vẫn kiên định khác thường, chỉ cần Mẹ Diệp Ngọc còn sống, vậy thì vẫn còn hi vọng, chỉ cần còn hy vọng, như vậy anh sẽ vĩnh viễn không từ bỏ!
Bóng đêm như mực, gió núi rét thấu xương!
Tiêu Nhất Thiên và Tử Đàn đứng sóng vai bên bờ đá, hàn huyên rất nhiều, Tử Đàn nói từng chút về Mẹ Diệp Ngọc cho Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên thì kể những chuyện mình trải qua từ nhỏ tới lớn cho Tử Đàn!
Mãi đến đêm khuya, hai người mới mỗi người trở về nghỉ ngơi!
Ngày hôm sau!
Lúc mặt trời ló rạng, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, trong chốn bồng lai tiên cảnh vang lên tiếng chim hót côn trùng kêu, một ngày mới bắt đầu, kế hoạch Tiêu Nhất Thiên và Tử Đàn bàn bạc xong cũng chính thức bắt đầu. “Để Hinh!" "Con gái của tứ hoàng tử Đế Tiêu? Cháu gái của cẩu tặc Đế Uyên?"
Lúc Tiêu Nhất Thiên chính thức giới thiệu Đế Hinh cho Tử Đàn và đám phụ nữ mặc đồ trắng, thân phận đặc biệt của Đế Hinh lập tức dẫn tới sóng to gió lớn trong đám người, ánh mắt bọn họ nhìn Đế Hinh cũng lập tức trở nên vô cùng sắc bén!
Dù sao bọn họ hận Đế Uyên thấu xương, mà Đế Hinh lại là cháu gái của Đế Uyên, trong thân thể có huyết mạch của hoàng tộc Đế Thị!
Vẻ mặt Đế Hinh cũng hơi khó “Không sai!” coi! Truyện88. net website cập nhật truyện nhanh nhất
Tiêu Nhất Thiên thì vô cùng thản nhiên gật đầu, nói: “Đế Hinh đã đoạn tuyệt quan hệ bố con với tứ hoàng tử Đế Tiêu, hiện giờ cô ấy là bạn của cháu, sau này cũng là bạn của mọi người!”
Bạn!
Rất rõ ràng là Tiêu Nhất Thiên đang nhắc nhở đám phụ nữ mặc đồ trắng, đừng vọng tưởng làm chuyện gì xấu với Đế Hinh! "Da!" "Sẽ nghe theo mệnh lệnh của quân chủ đại nhân!”
Hiện giờ Tiêu Nhất Thiên là quân chủ của ngọc nữ quân màu trắng, lời nói của anh, giống như là luật trời của hoàng đế đối với đám phụ nữ mặc đồ trắng này, cho dù trong lòng không thích, nhưng đảm phụ nữ mặc đồ trắng này cũng không dám làm trái! "Dì Tử Đàn!"
Sau đó Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía Tử Đàn, nói: "Tuy Đế Hinh sống ở hoàng gia, nhưng chưa từng tập võ, huyết mạch cũng chưa khơi thông, ngày hôm qua mượn cơ hội tế thần Kiếm Sơn, vốn định kích hoạt huyết mạch cho cô ấy...” "Dù biết!"
Không đợi Tiêu Nhất Thiên nói hết lời, Tử Đàn liền liếc mắt nhìn Đế Hinh một cái, gật đầu nói: “Huyết mạch hoàng tộc, sinh ra đã bất phàm, nếu có được lễ rửa tội của kiếm Thiên Thần, một khi khai mạch, thiên phú nhất định mạnh hơn người thường!" “Đợi lát nữa, dì sẽ tự mình khai mạch giúp cô ấy!" Bởi vì đại đệ tử của Diệp Ngọc chết thảm, Tử Đàn cũng hận Đế
Uyên thấu xương, nhưng mà bà còn chưa cố chấp tới mức Đế Uyên đã chết rồi, lại muốn Đế Hinh chuộc tội thay Đế Uyên!
Nếu Tiêu Nhất Thiên nhận Đế Hinh, coi Đế Hinh là bạn, tất nhiên là Tử Đàn cũng sẽ coi cô ta như người nhà! "Cảm ơn tiền bối!"
Lúc này Đế Hinh mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hành lễ nói cảm ơn!
Do cường giả Minh Cảnh như Tử Đàn tự mình khai mạch giúp Đế Hinh, tất nhiên là Tiêu Nhất Thiên vô cùng yên tâm, anh mỉm cười, nhưng khi ánh mắt anh nhìn về phía Sói Đồng, trong lòng hơi dao động, thử hỏi: “Dì Tử Đàn, người bạn này của cháu tên là Sói Đồng, là chiến hữu nhiều năm của cháu, cùng vào sinh ra tử, đôi mắt cô ấy khác hẳn với người thường, mang đồng tử thuật kỳ dị..." “Nhưng mà trong cuộc chiến ở Hoàng Thành lúc trước, cô ấy liều mạng đọ sức, sử dụng năng lực cấm thuật vượt sức chịu đựng của bản thân, cho nên bị đồng tử thuật phản phệ, đôi mắt bị mù!" "Không biết, dì có biện pháp chữa trị hay không?"
Ở bên sông Vận tỉnh lỵ, phủ đệ vua sói chỗ thủ đô, ở trong Hoàng Thành, Sói Đồng sử dụng cấm thuật mấy lần,