Nghiệt chủng!
Trong mắt Đế Khâm, cái thai trong bụng Lâm Thanh Uyển chính là máu mủ của Tiêu Nhất Thiên, chứ không phải huyết mạch của hoàng tộc họ Đế, anh ta bày ra bàn cờ lớn như thế chẳng qua là muốn luyện hóa huyết mạch kế thừa của Tiêu Nhất Thiên, giúp mình bước vào Minh Cảnh mà thôi!
Cho nên!
Tất nhiên anh ta sẽ không đối đãi với đứa nhỏ này như “bé cưng nhỏ" chó má gì đó như Lâm Thanh Uyển!
Thật ra!
Từ lúc Lâm Thanh Uyển mang thai, vận mệnh của đứa nhỏ này đã được quyết định!
Nhất định phải trở thành quân cờ của Đế Khâm!
Trở thành đá lót đường cho anh ta!
Đế Khâm chưa từng giấu giếm điều này, cho nên Lâm Thanh Uyển biết rõ, cho nên nghe thấy câu nói của Đế Khâm, Lâm Thanh Uyển lo sợ trong lòng, sắc mặt lập tức thay đổi, cho nên lúc nhận ra tay phải của Đế Khâm đột nhiên dùng sức, Lâm Thanh Uyển theo bản năng xoay người tránh khỏi bàn tay của Đế Khâm. Sau đó hoảng sợ nhìn chằm chằm Đế Khâm, biết rõ còn cố hỏi: “Hoàng Chủ bệ hạ, anh có ý gì?”
Đúng vậy!
Biết rõ còn cố hỏi!
Có vẻ phản ứng của Lâm Thanh Uyển làm Để Khâm có hơi bất ngờ, tay phải của Để Khâm dừng giữa không trung, nhìn Lâm Thanh Uyển, hừ lạnh nói: “Thế nào? Cho cô ngủ với Tiêu Nhất Thiên mấy lần, ngủ đến lớn bụng, chẳng lẽ cô đã nảy sinh tình cảm với anh ta?" "Không nỡ bỏ đứa con hoang của anh ta?”
Khi nói chuyện!
Trên gương mặt của Đế Khâm treo nụ cười, nhưng giọng điệu lạnh thấu xương! "Ngài biết!” "Em không có ý đó!"
Lâm Thanh Uyển lắc đầu nói: “Ngài một lòng chỉ muốn bước vào Minh Cảnh, trở thành vị vua chân chính của Đại Hạ, em có thể hiểu cũng không phản đối!” "Nhưng mà!" "Sao lại chọn đúng lúc này?” "Anh bước vào ám cảnh viên mãn không lâu, nền móng chưa ổn, không nên chỉ vì cái trước mắt mà nóng vội, lúc này tiến sâu vào Minh Cảnh, tỷ lệ thành công cực kỳ nhỏ, nếu thất bại thì phải làm sao?" "Cơ hội!" "Chỉ có một lần!" "Chẳng lẽ sau khi thất bại, ngài vẫn có thể sắp xếp tôi đi ngủ với Tiêu Nhất Thiên mấy lần nữa, sinh thêm mấy đứa nhỏ ra để cho ngài lợi dụng sao?"
Lâm Thanh Uyển tranh luận theo lý!
Dường như
Không phải Lâm Thanh Uyển không nỡ, mà là không muốn lãng phí cơ hội, lãng phí đứa nhỏ trong bụng này! "Còn quân đội hùng hậu của nước Đại Hoa..."
Lâm Thanh Uyển nói tiếp: “Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt! Chỉ cần anh bằng lòng, em có thể cùng anh chạy khỏi thủ đô, thậm chí là chạy khỏi Đại Hạ!" "Sống ẩn dật!” "Chờ em sinh đứa nhỏ trong bụng, chờ nền móng của anh vững chắc, chờ đến lúc chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện, anh có thể chính thức bước vào Minh Cảnh, sẽ có hy vọng quay về đoạt lại ngôi vua của Đại Hạ!" "Như vậy không được sao?” “Vì sao cứ phải đánh một trận sống mái? Cứ phải được ăn cả ngã về không?”
Lời này!
Lâm Thanh Uyển nói rất hợp tình hợp lý, nghe như thật sự suy nghĩ cho Đế Khâm!
Nhưng mà!
Nghe lí do của Lâm Thanh Uyển, nụ cười trên mặt Đế Khâm càng lạnh. Không hề dao động, thấp giọng nói: "Cực kỳ nhỏ sao?
Hi vọng quay về sao? Một trận sống mái sao?" "Ha!" "Ha Ha!" "Theo tôi thấy, cô có âm mưu khó đoán. Muốn bổn hoàng chủ vứt bỏ hoàng thành, ảo não nhường ngôi vua giống như con chó chết chủ, sau đó dẫn nghiệt chủng trong bụng này đi tìm Tiêu Nhất Thiên nhận tổ quy tông đúng không?" “Cô cho rằng!" "Thứ đàn bà hư hỏng bị ta chơi nát như cô, mang thai máu mủ của Tiêu Nhất Thiên là có thể mẹ quý nhờ con, ôm đùi Tiêu Nhất
Thiên sao?" "Cô cho rằng!" "Tôi sẽ cho cô cơ hội đó sao?" "Cô cho rằng!" "Nếu tôi quyết định muốn tiến sâu vào Minh Cảnh, sẽ không chuẩn bị bất cứ cái gì ư? Chỉ là nóng vội sao? Hy vọng