"Có hai con đường!"
Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn Sơn Chủ Tuyết Vực và Tinh Vương Đông Hải, tất nhiên đã sớm nghĩ xem nên xử lý bọn họ ra sao rồi vì thế không chút do dự trầm giọng nói: "Một người sống, một người chết!" "Hai người tự chọn đi!"
Nghe vậy!
Sơn Chủ Tuyết Vực và Tinh Vương Đông Hải liếc nhau, trái tim đều đột nhiên run lên, trên mặt lộ vẻ giật mình, bọn họ không ngờ thất bại bị bắt lại, vậy mà Tiêu Nhất Thiên sẽ cho bọn họ một cơ hội sống.
Sống sót!
Chính là nguyện vọng lớn nhất của bọn họ hiện tại. "Có ý gì?"
Sơn Chủ Tuyết Vực duỗi tay lau sạch vết máu trên khóe miệng, ngay cả máu cũng không rảnh để nôn nữa, vội vàng hỏi: "Sói Vương Tiêu không ngại nói cho chúng tôi hiểu một chút, đường gì sống, đường gì chết?"
Bọn họ không ngốc!
Với tình hình hiện giờ của bọn họ, chết rất dễ dàng, nhưng muốn sống lại không đơn giản như vậy, Tiêu Nhất Thiên bắt mà không giết, đơn giản là muốn lấy được thứ gì đó từ trên người bọn họ.
Quả nhiên!
Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Các người và Hoa Giang Sơn của nước Đại Hoa đều là thành viên của Điện Huyền Vương, thay Điện Huyền Vương bán mạng, lần này chiến tranh, các người âm thầm cấu kết với Hoa Giang sơn, trong ứng ngoài hợp, định ngầm chiếm ranh giới Đại Hạ, trước đó đã nghĩ ra kế hoạch công chiếm thủ đô rồi." "Đúng không?"
Đối với kế hoạch này, Tiêu Nhất Thiên đã biết được một chút từ trong miệng hai người phụ nữ trẻ tuổi kia, đơn giản là trước khi một triệu hùng binh của nước Nước Đại Hoa đến núi Vạn Nhẫn, ba người Sơn Chủ Tuyết Vực, Tinh Vương Đông Hải và Lâm Thanh Uyển liên thủ diệt trừ Đế Khâm, khống chế hoàng thành, sau đó âm thầm nói binh lực mà Đại Hạ bố trí ở núi Vạn Nhẫn nói cho nước Đại Hoa, quân đội Đại Hoa cả một triệu, mà quân đội Đại Hạ chỉ có năm trăm ngàn, dưới tình huống nhân số kém hơn rất nhiều, nếu hậu phương bên ta nổi lửa, chuyện cơ mật trong quân sự bị tiết lộ ra ngoài, một khi khai chiến, biết đánh thế nào nữa? Tương đương với nói đối phương tặng một vết đao trên đầu chúng ta...
Năm trăm ngàn đại quân, chắc chắn sẽ chết trên sa trường. Kế này tựa như rút củi dưới đáy nồi, đúng là rất tàn nhẫn. "Này."
Nghe thấy Tiêu Nhất Thiên nói, sắc mặt Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh lập tức trầm xuống, chợt hiểu chuyện Tiêu Nhất Thiên đang nói, sau đó hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Sói Vương
Tiêu muốn..." "Muốn chúng tôi phản bội Hoa Hoàng Chủ, phản bội Điện Huyền Vương, giả truyền tin tức để giết một triệu hùng binh nước Đại Hoa, lợi dụng chúng tôi thiết kế kế hoạch ở núi Vạn Nhẫn để giành thắng lợi trong trận chiến lần này?"
Chuyện này thật ra trước khi Tiêu Nhất Thiên mở miệng, Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh cũng đã đoán được, dù sao chiến quốc giữa Đại Hoa và Đại Hạ sắp tới, mà bọn họ chính là phản đồ của Đại Hạ, phụ trách thông báo tin tức cho Đại Hoa, ngoài chuyện lợi dụng bọn họ để đối phó với một triệu hùng binh của nước Đại Hoa ra, Tiêu Nhất Thiên căn bản không thể lợi dụng chuyện gì khác.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, con đường cầu sinh này cũng không dễ đi.
Nước Đại Hoa và Hoa Giang Sơn thì cũng thôi, phản bội nước
Đại Hoa cùng lắm sau này không đến đó nữa, còn phản bội Hoa
Giang Sơn, với thực lực Minh Cảnh hiện tại của bọn họ, Hoa Giang
Sơn cũng không thể làm gì, nhưng điện Huyền Vương thì sao? Ở trước mắt nơi đệ nhất hội tụ các thế lực hắc ám của trăm
Điện Huyền Vương. nước, nước Đại Hoa hay Hoa Giang Sơn đều không đáng nhắc tới, phản bội điện Huyền Vương tuyệt đối không phải chuyện mà Sơn
Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh có thể chịu nổi. Không hề nói quá, nếu điện Huyền Vương muốn đuổi giết bọn họ, đừng nói đến việc trốn trong nước Đại Hạ hay Đại Hoa, cho dù cả trăm nước khác cũng cũng không có chỗ cho bọn họ dung thân.
Cho nên.
Kết quả là vẫn rất khó thoát chết... "Không tệ."
Mọi người đều là người thông minh, chỉ nhìn cái đã hiểu mọi chuyện, Tiêu Nhất Thiên cũng lười lòng vòng, hừ lạnh nói: "Tôi lợi dụng các người, muốn các người phản bội Hoa Giang Sơn và điện Huyền Vương." "Hiện tại, các người còn có giá trị lợi dụng, hẳn nên cảm thấy may mắn mới đúng, đây cũng là nguyên nhân các người còn có thể tồn tại mà thở dốc ở đây đấy."
Nói xong,
Tiêu Nhất Thiên duỗi tay chỉ về phía những thi thể của cao thủ biên giới đối diện dường như đã bị Bạch Ngọc Nữ Quân và Điện Thiên Thần giết hầu như không còn ai, cảnh cáo nói: "Nếu không các người đã sớm giống như bọn họ, đầu xác lìa hai nơi." "Còn chuyện phản bội..." "Ha hả." "Phản bội Đại Hạ là phản bội, phản bội Đại Hoa là phản bội, phản bội điện Huyền Vương cũng là phản bội. Loại ăn cháo đá bắt giống như các người, gió chiều nào theo chiều ấy, chẳng phải vừa phản bội vừa móc nối lợi ích, chẳng phải là đạo lý sống của các người à?"
Tiêu Nhất Thiên nói cực kỳ gay gắt, trong ánh mắt cũng tràn ngập khinh thường.
Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh lại mặt xám như tro tàn, khuôn mặt vốn đã thảm rồi, giờ lại giống như ăn phân.
Đúng vậy.
Có sữa chính là mẹ.
Trước kia.
Để Uyên nói bọn họ trấn thủ biên cương, xưng bá một phương, bọn họ gần như có thể làm hoàng đế ở Tây Cảnh Thiên Sơn và Đông Cảnh Tinh Hải, cho nên bọn họ vẫn luôn nguyện trung thành với Để Uyên.
Sau đó Điện Huyền Vương cường đại làm cho bọn họ thấy được cơ hội tiến vào Minh Cảnh, cho nên bọn họ dứt khoát kiên quyết âm thầm gia nhập Điện Huyền Vương, bán mạng cho Điện Huyền Vương.
Lần này liên thủ với Hoa Giang Sơn có thể khiến bọn họ chia cắt ranh giới Đại Hạ, trở thành đế vương chân chính, cho nên, bọn họ không chút do dự lựa chọn hợp tác cùng Hoa Giang Sơn.
Phản bội sao?
Đúng như Tiêu Nhất Thiên nói, vì tư lợi của bản thân mà bọn họ không ngừng làm chuyện phản bội... "Nhưng mà.."
Hải Vương Đông Tinh cắn răng nói: "Sói Vương Tiêu có chuyện không biết, điện Huyền Vương là tổ chức không giống thế đâu, thế lực của bọn họ còn cường đại hơn cậu nghĩ nhiều. "Phản bội Điện Huyền Vương, căn bản không có đường sống." "Cũng là một con đường chết." "Cho nên đều phải chết, mẹ nó dựa vào cái gì mà cậu muốn chúng tôi giúp cậu?" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Hiển nhiên.
Hải Vương Đông Tinh đang muốn cò kè mặc cả, ông ta muốn sống nhưng lại không muốn sống trong sự lo lắng vì Điện Huyền Vương đuổi giết, nếu Tiêu Nhất Thiên muốn truyền tin tức giả, vậy không thể không có sự trợ giúp của bọn họ, đây là lợi thế bọn họ có thể cò kè mặc cả.
Sơn Chủ Tuyết Vực cũng nghĩ như vậy.
Nhưng Sơn Chủ Tuyết Vực có chút do dự, đang muốn mở miệng phụ họa vài câu, cùng Hải Vương Đông Tinh dùng sợi dây thừng để uy hiếp Tiêu Nhất Thiên, ngay lúc này, mấy chiếc siêu xe chạy vào trong hoàng thành, lập tức đi về phía sau đám người Tiêu Nhất Thiên.
Tổng cộng có năm chiếc.
Trong đó hai chiếc chạy về phía trước hoàng thành, dừng trước cửa phủ Tứ hoàng tử phụ trách bảo vệ sự an toàn của Đế Hinh và thành viên Điện Thiên Thần, mà ba chiếc xe khác bảo vệ gia quyến của Tứ hoàng tử Đế Tiêu.
Để Hinh cũng ở trong đó. "Ngài Tiêu
Sau khi xuống xe, Đế Hinh dìu một người phụ nữ trung niên mặc một bộ quần áo đẹp đẽ quý giá, trên mặt rơi đầy lệ đi về phía Tiêu Nhất Thiên, người phụ nữ trung niên kia Tiêu Nhất Thiên biết, lần trước lúc trong phủ Tứ hoàng tử giết Hoắc Mãng, Tiêu Nhất Thiên đã từng gặp bà ta một lần.
Mẹ của Đế Hinh.
Cũng chính là vợ của Đế Tiêu.
Theo sau hai mẹ con đó còn có mười mấy người già có trẻ có. "Hinh."
Nhìn thấy Để Hinh, sắc mặt Tiêu Nhất Thiên không khỏi trầm xuống, lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, tôi tới chậm nên không cứu được bố cô, tất cả người của để thị đều đã chết.."
Nghe vậy.
Mẹ Để Hinh vốn đã đau đớn muốn chết lập tức cả người mềm nhũn, suýt nữa ngã quy xuống. May có Đế Hinh tay mắt lanh lẹ, kịp thời đỡ bà ta.
Trái tim Đế Hinh cũng run rẩy một chút, sắc mặt thay đổi, nước mắt không nhịn được tràn mi.
Chết rồi sao?
Trên đường vào thủ đô, thậm chí ngoài cửa phủ Tứ hoàng tử, Đế Hinh vẫn luôn suy nghĩ, cứ mãi do dự. Do dự có nên về nhà một chuyến, có nên đi gặp bố mình Đế Tiêu một lần không.
Bây giờ, cô ta không ngờ, nằm mơ cũng không nghĩ tới, chuyện này căn bản không phải cô ta muốn là có thể gặp.
Sau khi rời thủ đô, lại là vĩnh biệt.
Chuyện này Đế Hinh không quá rối rắm, sau này sẽ không bao giờ phải theo quy củ nữa, nhưng rối rắm cũng là một loại đau khổ. Mà dùng cách như vậy để ngừng rối rắm, đối với cô ta mà nói đúng là một loại đau khổ hơn nữa... "Là ông ta." "Chính là ông ta, chính ông ta xông vào trong phủ bắt ông chủ và cậu chủ đi."
Đột nhiên trong đám người truyền đến một tiếng quát chói tai, tất nhiên lúc này đang nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp chỉ về Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh.
Thấy thế.
Da đầu Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh tê dại.
Mẹ nó.
Những người này sớm không tới, muộn không tới, lại cố tình tới lúc bọn họ đang cùng Tiêu Nhất Thiên cò kè mặc cả, đây không phải dậu đổ bìm leo sao? "Tao giết mày." "Tao muốn giết mày để báo thù thay ông chủ và cậu chủ..."
Kẻ thù gặp mặt, hận nhau đỏ mắt, những gia quyến vốn đang thất hồn lạc phách trong phủ Tứ hoàng tử nhưng sau khi nhìn thấy Sơn Chủ Tuyết Vực và Hải Vương Đông Tinh, lập tức phấn chấn tinh thần phấn, ngập tràn sát khí.
Nói xong.
Trong đó có mấy người phụ nữ trung niên tiến lên, tay đấm chân đá Hải Vương Đông Tinh một trận, sau đó vừa cào vừa cấu ông ta, nhưng lại không ai để ý tới Sơn Chủ Tuyết Vực năm