Nhìn Tề Vệ Đông và những tướng lĩnh của Đại Hạ, quân đội Đại Hoa lập tức lao tới, cầm vũ khí, bày trận sẵn sàng đón địch, bọn họ nhận được lệnh cho đám người "Sơn Chủ Tuyết Vực” đi vào, nhưng không có đám người Tề Vệ Đông! "Không sao!"
Giọng nói của “Sơn Chủ Tuyết Vực" truyền ra từ trong một chiếc siêu xe: "Nếu bọn họ muốn vào cùng vậy thì cho bọn họ đi theo, chẳng lẽ quân đội hùng hậu của nước Đại Hoa lại sợ mấy người bọn họ?” Lúc này chỉ có sáu tướng lĩnh của Đại Hạ đi theo Tề Vệ Đông, mà trong sáu người này chỉ có bốn cao thủ ám cảnh viên mãn, với lại đã bị thương trong cuộc chiến trước đó!
Nhưng mà!
Dù có vậy, không có lệnh của Mai Chấp Lễ, những người của quân đội Đại Hoa cũng không dám tùy tiện thả người! Câu nói này khiến quân lính của Đại Hoa do dự một lúc, đang "Chuyện này.." muốn từ chối, giọng nói của Mai Chấp Lễ truyền đến từ xa: “Cũng được, nhưng mà chỉ có một mình Tề Vệ Đông vào!"
Mai Chấp Lễ chỉ cần Tề Vệ Đông!
Nguyên nhân rất đơn giản, Tề Vệ Đông chính là chỉ huy ba quân của Đại Hạ. Bắt được ông ta, tất nhiên có thể tăng lợi thế trong tay Mai Chấp Lễ, còn sáu tướng lĩnh của Đại Hạ... Thứ nhất, cho dù bắt bọn họ hoặc là giết bọn họ, cũng không có tác dụng lớn! Thứ hai, nếu cho quá nhiều cao thủ ám cảnh viên mãn đi vào, Mai Chấp Lễ cũng sợ không bắt được mà còn hoàn toàn ngược lại! "Ông!”
Tề Vệ Đông giơ cây thương dài hai mét trong tay, chửi bậy từ xa: “Tên xảo trá họ Mai kia! Con mẹ nó ông muốn đánh thì đánh, hôm nay ông đây chơi đến cùng với ông! Đừng ở đây giở mánh lới với tôi!”
Ngược lại!
Để nhiều người đi vào, Mai Chấp Lễ lo lắng không bắt được bọn họ, mà quá ít người đi vào thì Tề Vệ Đông lại lo lắng bị bọn họ bắt, một đi một về chính là để miêu tả tâm lý hoàn toàn khác nhau của hai phe! "Thế nào?"
Mai Chấp Lễ cười lạnh khiêu khích: “Hay đường đường là tướng quân Tề, vậy mà là kẻ hèn nhát tham sống sợ chết, không dám một mình đi vào sao?"
Lấy đạo của người!
Trả lại cho người!
Tiêu Nhất Thiên nói quân đội hùng hậu ở nước Đại Hoa sợ hãi mấy người Tề Vệ Đông, là một loại khiêu khích, một loại kích tướng, Mai Chấp Lễ nói Tề Vệ Đông tham sống sợ chết, cũng là một loại khiêu khích và kích tướng! "Mẹ ông.."
Tề Vệ Đông là người nóng nảy, với lại đã vốn tức giận, đang muốn tiếp tục quát mắng, lại bị giọng nói của “Sơn Chủ Tuyết Vực" cắt ngang: “Tướng quân Tề có sẵn lòng một mình vào nguy hiểm, theo tôi đi vào không?"
Lập tức!
Tề Vệ Đông sững sờ, lời chưa măng ra miệng đã gắng gượng nuốt vào, vẻ mặt khó tin nhìn về phía chiếc siêu xe của Tiêu Nhất Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Thiên!
Mẹ nó!
Cái quỷ gì thế?
Mặc dù tình hình chiến đấu ở đỉnh núi đã có thể xoay chuyển, nhưng mà dù sao cũng phải đối mặt với mấy chục nghìn quân đội Đại Hoa, thật sự Tề Vệ Đông không hiểu, rốt cuộc "Sơn Chủ Tuyết Vực” lấy tự tin từ đâu mà dám công khai vào trại địch! "Sơn Chủ đại nhân! Tôi.."
Sửng sốt một lúc, Tế Vệ Đông muốn khuyên nhủ mấy câu, nhưng Tiêu Nhất Thiên không cho ông ta cơ hội lên tiếng, nói thẳng: “Ông chỉ cần nói, dám? Hay là không dám?" Với Tiêu Nhất Thiên mà nói, Tề Vệ Đông có vào hay không, dẫn mấy người đi vào đều không sao cả, cho nên anh không muốn lãng phí thời gian với Tề Vệ Đông! "Tôi đi!"
Tề Vệ Đông khẽ cắn môi, tất nhiên lúc này sẽ không nhận mình sợ, ông ta quay đầu nhìn sáu tướng lĩnh của Đại Hạ ở đằng sau, nói: “Mấy người về trước đi, làm theo tình hình!" “Chuyện này.."
Những tướng lĩnh của Đại Hạ lộ vẻ khó xử! "Cút!"
Tề Vệ Đông mắng một tiếng. Sau đó xách cây thương dài hai mét của mình, một mình bước đến phía chiếc siêu xe của Tiêu Nhất Thiên!
Sau đó!
Hai chiếc siêu xe chậm rãi khởi động, lập tức chạy nhanh tới bộ chỉ huy tạm thời của Đại Hoa dưới sự bao vây của mấy chục nghìn quân đội Đại Hoa. Sau nửa phút ngắn ngủi đã thật sự đi vào trại địch, cách bộ chỉ huy chỉ mấy chục mét!
Chỉ thấy!
Mai Chấp Lễ cầm đao, uy phong lẫm liệt đứng ở trước cửa bộ chỉ huy. Lúc này bên cạnh ông ta có bảy tám tướng lĩnh ám cảnh viên mãn, mà xung quanh những tướng lĩnh ám cảnh viên mãn này, còn có mấy trăm quân lính ở cảnh giới ám cảnh khác nhau!
Rõ ràng!