Ngăn cản?
Ngăn cản thế nào?
Những quân lính ám cảnh của Đại Hoa không ngu ngốc, ông là cao thủ nửa bước Minh Cảnh mà trước mặt “Sơn Chủ Tuyết Vực" cũng không chịu nổi một đòn, để ám cảnh sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ chúng tôi đi ngăn cản, khác gì bảo chúng tôi đi chịu chết hả!
Mẹ nó!
Mạng của ông là mạng, chẳng lẽ mạng của chúng tôi không phải mạng sao?
Biết làm sao được!
Nếu đứng đối diện bọn họ là người khác, cho dù là chỉ huy ba quân Tề Vệ Đông của nước Đại Hạ, bọn họ cũng sẽ không do dự bao vây liều mạng. Trách thì trách bốn chữ “cao thủ Minh Cảnh" này có uy hiếp với bọn họ quá lớn!
Minh Cảnh!
Không thể đấu! Không thể sỉ nhục! Không thể ngăn cản!
Bước chân của Tiêu Nhất Thiên không ngừng, ép sát từng bước, mỗi bước đều như đạp lên ngực của bọn họ, tim của bọn họ đang run rẩy, miệng cũng run, ra sức nuốt nước miếng, đôi tay nắm chặt vũ khí dựng trước người, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hội, đội ngũ mấy trăm người ám cảnh, cứ thế bị một mình Tiêu Nhất Thiên dọa sợ liên tục lui về sau, không dám tiến lên!
Cảnh tượng này!
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, có vẻ đáng sợ mà kỳ lạ! “Lên!” "Mau lên đi!"
Mai Chấp Lễ được mấy quân lính ám cảnh đỡ, trốn phía sau đội ngũ ám cánh mấy trăm người, vừa lui về sau vừa hô to, nhưng mà đứng trước sống chết, mệnh lệnh của chỉ huy ba quân như ông ta không có tác dụng như ngày thường!
Rất nhanh!
Lui ra phía ngoài cùng bên cạnh mấy chục nghìn quân do đội quân bình thường tạo thành, lúc này Mai Chấp Lễ mới nhẹ nhàng thở phào, trong lòng nói cho dù "Sơn Chủ Tuyết Vực” có mạnh cỡ nào, cũng không đánh lại mấy chục nghìn quân đúng không?
Ít nhất!
Dựa vào mấy chục nghìn quân này, nhất định có thể kéo dài tới lúc quốc sư Đại Hoa đến! “Đây!" "Chính là quân Đại Hoa của các người sao?”
Tiêu Nhất Thiên đi từng bước về phía trước mấy chục mét, đội ngũ ám cảnh mấy trăm người lui ra sau mấy chục mét, trước sau không dám đấu với anh, điều này làm cho anh mất kiên nhẫn, hừ lạnh nói: “Kẻ hèn nhát tham sống sợ chết như các người, cũng dám tới xâm phạm hoàng thành Đại Hạ, chiếm lãnh thổ của nước Đại Hạ?" "Nếu tới rồi!” "Vậy thì cứ để lại cái đầu trên cổ đi!”
Vù!
Giọng nói vừa dứt, Tiêu Nhất Thiên không hề chần chừ, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, hóa thành một tàn ảnh rồi lao thắng vào trong đội ngũ ám cảnh mấy trăm người của Đại Hoa!
Các người không dám xông lên!
Vậy để cho tôi!
Trước đây Tiêu Nhất Thiên đánh với quân đội Đại Hoa khoảng năm năm ở chiến trường Bắc Cảnh, thời gian năm năm, quân lính Đại Hạ chết ở chiến trường Bắc Cảnh nhiều vô số kể. Mà trong đội ngũ ám cảnh mấy trăm người ở trước mắt này, có rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là tướng lĩnh từng đánh với Tiêu Nhất Thiên trên chiến trường Bắc Cảnh, không biết trên tay bọn họ dính bao nhiêu máu tươi của quân lính Đại Hạ! Đọc truyện mới nhất tại Truyện88.net
Cho nên!
Giờ phút này, Tiêu Nhất Thiên ôm suy nghĩ mãnh liệt phải giết những người này, thậm chí mãnh liệt hơn suy nghĩ phải giết Mai Chấp Lễ, bởi vì trước đây Mai Chấp Lễ chưa từng tham dự vào trận chiến ở Bắc Cảnh, vì trận quốc chiến lần này nên chủ của Đại Hoa là Hoa Giang Sơn, đã đặc biệt điều ông ta từ chiến khu khác qua đây!
Đây!
Cũng là nguyên nhân Tiêu Nhất Thiên không vội vã giết Mai Chấp Lễ, một đòn vừa rồi, mặc dù Mai Chấp Lễ may mắn còn sống, nhưng mà nền móng đã bị phá hủy, trở thành kẻ vô dụng, không đáng để lo, mà một khi Mai Chấp Lễ chết, quân đội Đại Hoa không có người chỉ huy, ắt sẽ tan rã, hốt hoảng chạy trốn, phải đuổi giết thì phiền phức hơn nhiều!
Cho nên!
Không làm thì thôi đã làm thì phải làm cho hoành tráng, có thù báo thù, có oán báo oán, trước tiên giết những tên khốn này, báo thù cho những quân lính Đại Hạ đã chết trên chiến trường Bắc Cảnh, an ủi linh hồn trên trời của bọn họ!
Âm!
Tư thế của Tiêu Nhất Thiên như hổ, nhanh như sét đánh, một giây trước còn đứng ở vị trí hơn mười mét, một giây sau đã xuất hiện trong đội ngũ ám cảnh mấy trăm người, khi một tiếng nổ chói tai vang lên, cú đấm bọc minh kình hùng hồn bay thẳng đến đoàn người xung quanh!
Trong phút chốc!
Một quyền ảnh lớn cỡ cối xay giống như thật xuất hiện, nhìn như ảo ảnh, con mẹ nó nhưng mà nặng hơn nghìn cân, hễ là quân lính ám cảnh bị quyền ảnh đụng trúng thì đều bị hất bay, miệng phun máu tươi!
Thậm chí!
Cơ thể nổ tung, không còn xương cốt!
Những quân lính ám cảnh đó không phải Mai Chấp Lễ. Không có sức mạnh lớn mạnh của nửa bước Minh Cảnh, không có kinh nghiệm phong phú trải qua trăm trận chiến, vốn dĩ không kịp phản ứng, không kịp đề phòng, không nắm rõ vị trí Tiêu Nhất Thiên lao tới, chỉ thấy một quyền ảnh rất lớn từ xa đánh tới, sau đó đã chết dưới quyền ảnh lớn!
Bich!
Bich!
Bịch bịch bịch bịch bịch...
Một đòn!
Tiêu Nhất Thiên chỉ ra một