. "Nếu không thì sao?"
Hoa Giang Sơn lạnh nhạt nói: "Nếu không thì Lý Thuần Cương chắc chắn phải chết, sao tôi lại lựa chọn trở mặt với hắn vào lúc này, làm lung lay nền móng Đại Hoa ta?"
Ở trong Nước Đại Hoa này, tên tuổi của quốc sư Lý Thuần
Cương quá vang dội!
Chỗ ông ta đến, như hoàng chủ đích thân đến!
Mặc dù chính miệng Hoa Giang Sơn từng không dưới một lần nói lên chín chữ này, cũng đủ để đẩy ông ta vào miệng cọp!
Mà hiện tại!
Đã đến lúc để Quốc sư Đại Hoa ngã xuống thần đàn rồi, nếu một khi Điện Huyền Vương công bố, Điện Huyền Vương muốn lấy mạng Quốc sư Đại Hoa, thì còn có thể làm bạn thân tri kỉ sao? Trong mắt Hoa Giang Sơn chỉ có hai chữ lợi ích, cho dù người kia là Quốc sư Đại Hoa, ông ta cũng có thể không hề do dự mà vứt bỏ! "Chuyện này..."
Hoa Long Thần rất muốn mượn cơ hội này hỏi một câu, mấy năm nay Quốc sư Đại Hoa vẫn luôn ở trong học viện Đạt Ma bế quan tu luyện, hình như cũng không phạm phải sai lầm gì, vì sao đột nhiên Điện Huyên Vương phải đưa hắn vào chỗ chết?
Nhưng mà!
Do dự mãi, Hoa Long Thần vẫn không nói ra câu nào, lời nói đến khóe miệng lại nuốt trở vào, nguyên nhân rất đơn giản, Điện Huyền Vương có quy tắc của Điện Huyền Vương, nên hắn biết rằng nếu là điều hắn nên biết thì dù hắn không hỏi, Hoa Giang Sơn cũng sẽ nói, ngược lại, điều hắn không nên biết, hắn đương nhiên không thể biết. Nếu hắn hỏi, ngược lại sẽ rước họa vào thân...
Đại Hạ!
Hoàng thành!
Một căn phòng bên trong tòa lầu các, bên ngoài tụ tập rất nhiều người, hầu như tất cả thành viên Điện Thiên Thần và thành viên Bạch Ngọc Nữ quân đều tập trung ở đây, mẹ của Để Hinh cũng ở đây!
Tề Vệ Đông cũng ở đây!
Lúc này!
Tất cả mọi người đã biết lựa chọn của Tiêu Nhất Thiên, biết Đế Hinh sẽ trở thành Hoàng chủ đời kế tiếp của nước Đại Hạ!
Một phụ nữ trở thành Hoàng Chủ!
Trong lịch sử lâu dài của Đại Hạ Quốc đây là lần đầu tiên xuất hiện chuyện này!
Hơn nữa!
Để Hinh chỉ mới chính thức bước vào võ đạo trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, hiện giờ, thực lực chỉ ở giai đoạn đầu, những người đứng ở ngoài cửa lúc này, trừ mẹ của cô ra thì bất kì ai, cũng đều có thể tùy ý giết chết cô ta dễ như trở bàn tay!
Nhưng!
Tiêu Nhất Thiên vẫn lựa chọn cô ta!
Chuyện này!
Ngoài dự đoán của mọi người, làm cho trong lòng bọn họ đều là mối nghi ngờ thật lớn và sự khiếp sợ nồng nặc!
Chỉ là!
Không một ai có can đảm dám đứng ra phản đối!
Trong phòng chỉ có Đế Hinh cùng Tiêu Nhất Thiên, Đế Hinh ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn dáng vẻ như hoa như ngọc của bản thân trong gương, đáy lòng không khỏi cuộn lên một cơn sóng to, nhịn không được mở miệng hỏi: "Ngài Tiêu..." "Vì sao lại là tôi?"
Đúng vậy!
Dù không tính Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên rõ ràng vẫn có nhiều người để lựa chọn như vậy, vì sao lại cố tình lựa chọn cô ta?
Những người ở ngoài cửa đó không nghĩ ra, chính bản thân cô ta cũng rất mơ hồ! "Muốn biết lý do sao?"
Tiêu Nhất Thiên đứng ở sau lưng Đế Hinh, nhẹ giọng nói: "Thật ra rất đơn giản!" "Thứ nhất!" "Cô họ Đế, chính là vua của bọn người này, mà kinh thành hiện giờ may mắn là còn tồn tại duy nhất một người họ Đế tuy Đế Khâm chết, cướp địa vị Hoàng chủ với tôi mà nói chỉ dễ như trở bàn tay, nhưng cô biết, đây không phải thứ tôi cần, cũng không phải thứ tôi mong muốn, tôi sẽ không làm chuyện cướp đoạt chính quyền!" "Hơn nữa!" "Tôi có chuyện quan trọng hơn cần đi làm. Không thể ở mãi thủ đô của Đại Hạ!" Đọc truyện mới nhất tại Truyệ n88.net
Nghe vậy!
Tâm trí Đế Hinh khẽ run lên, tất nhiên cô ta biết rõ, tiếp theo Tiêu Nhất Thiên sẽ làm gì, cũng biết vì sao Tiêu Nhất Thiên phải đi, phải làm vì ai, tuy rằng cô đã sớm chôn tình cảm đặc biệt của mình dành cho Tiêu Nhất Thiên vào sâu trong lòng, nhưng vào giây phút này, cô ta vẫn không thể nhịn được sự đau lòng!
Thật ra!
Cô ta rất muốn đối mặt với Tiêu Nhất Thiên nói lên một câu: "Nửa năm trước sở dĩ tôi kích hoạt huyết mạch mình, một đường bước chân vào võ đạo, chỉ là muốn đuổi theo anh từng bước chân, có thể bước đến bên cạnh anh!" "Cho dù chỉ là ở mức bạn bè bình thường, chỉ cần tôi có thể đi theo bên cạnh anh, như vậy đã là rất tốt rồi!" "Vị trí hoàng chủ này, anh không cần, tôi cũng không cần!"
Thậm chí!
Cô còn muốn hỏi một câu: "Anh dùng một vị trí hoàng chủ này là có thể hoàn toàn nhốt tôi ở bên trong hoàng thành của Đại Hạ, khiến tôi một lần nữa trở thành một con chim bị nhốt trong lồng, so với trước kia thì chẳng qua cái lồng sắt này lớn hơn một chút mà thôi! Nhưng chính anh... lại rời khỏi Đại Hạ, xa chạy cao bay, là anh cố ý muốn bỏ rơi tôi sao?"
Đường đường là một vị trí hoàng chủ, chủ nhân một quốc gia, cho dù thuộc về bất kỳ ai, chỉ sợ người đó cũng sẽ vui mừng nhảy nhót, vui vẻ tiếp nhận. Nhưng Tiêu Nhất Thiên không muốn, Đế Hinh cũng không cần!
Ý trời trêu người!
Thứ làm vô số người trông mòn con mắt, cầu mà không được ngồi lên, đúng lúc cho hai người họ đều không muốn lấy!
Nhưng mà!
Cho dù trong lòng không muốn, trong lòng ấm ức, trong lòng bi thương thì Đế Hinh cũng phải hít thật sâu vào một hơi, mạnh mẽ nhịn xuống, không nói đến một chữ, mà là hỏi: "Vậy... còn điều thứ hai thì sao?"
Tiêu Nhất Thiên không ngốc. Tất nhiên nhìn ra được sự khác thường của