Lão quái một måt hoảng sợ trước hành động bất thình linh xảy ra của Tiêu Nhất Thiên. Đợi đến khi ông ta phản ứng lại, viên thuốc đã bị anh nuốt vào trong cổ họng. Ông ta nhin Tiêu Nhất Thiên với vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: "Lão Điệu, cậu đây là "Cậu đang làm cái gì vậy?"
Lão quái một mắt không phải là kẻ ngốc nghếch nên đương nhiên ông ta hiểu ý của Tiêu Nhất Thiên. Mà sự kinh sợ của ông ta đến từ Mặt trời, đây chính là "Nhất Lạp Ấn".Chủ tổng điện đích thân pha chế thần dược nên nó vô cũng có giá trị chỉ còn lại tổng cộng ba viên, vậy mà mẹ nó tiện tay lãng phí một viên sao?
Thật đúng là phung phí của trời!
Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại không để ý những điều này, anh tỏ ý nói: "Kiếm soát sức mạnh của ông trong Ám cảnh trung kỳ." ". Được!"
Trong lòng lão quái một mắt đang rỉ máu, nhưng ông ta lại không dám trách cứ Tiêu Nhất Thiên mà chỉ có thể nghe theo lời phân phó của Tiêu Nhất Thiên. Ông lặng lẽ xoay chuyển ám kình trong cơ thể của mình, kiểm soát sức mạnh của mình đến Ám cảnh trung kỳ. Trước kia ông ta đã từng dùng hai viên, bây giờ đương nhiên nắm chắc được nó một cách rất dễ dàng như ý.
Rất nhanh!
Tiêu Nhất Thiên cảm nhận được rất rõ ràng hơi thở trên cơ thể lão quái một mắt đang biến hóa, từ đang hoàn toàn ám cảnh dần dần chuyển thành ám cảnh hậu kỳ, sau đó lại trở thành ám cảnh trung kỳ.
Quả thật là ám cảnh trung kỳ!
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, cho dù là với sức mạnh và sự cảm nhận của Tiêu Nhất Thiên nhưng trong chốc lát khi nhìn chằm chằm và quan sát kĩ càng lão quái một mắt, anh cũng không cảm nhận được bất kỳ điều kỳ lạ nào. Nếu không phải Tiêu Nhất Thiên vốn đã biết ranh giới chân thực của lão quái Một mắt thì anh thật sự sẽ hiểu lầm mà cho rằng lão quái Một mắt chỉ là một cao thủ của ám cảnh trung kỳ.
Chết tiệt!
Thần kỳ như vậy sao?
Không hổ danh là loại thuốc bí ẩn mà chủ tổng điện của điện Huyền Vương chế tạo ra.
Hai viên “Nhất Lạp Ấn" còn thừa lại, hơn nữa còn có kỹ thuật cải trang của Mogu. Tiếp theo đó Tiêu Nhất Thiên có thể đi về kinh đô Đại Hoa một cách đường hoàng, nếu như có chạm mặt quốc sư và Hoa Tấn Vũ của nước Đại Hoa, cho dù có chạm mặt phải tôn chủ Ngưu Sát thì cũng có thể giấu diếm và ứng phó với họ một cách ung dung. "Lão Điêu!"
Dường như lão quái một mắt đoán được suy nghĩ của Tiêu Nhất Thiên nên không nhịn được mà hỏi một cách thận trọng: "Lão Điêu tìm kiếm Nhất Lạp Ấn, áp chế cảnh giới, che giấu sức mạnh, chẳng lẽ là muốn.." "Là muốn đối phó với điện Huyền Vương sao?”
Đúng vậy!
Điện Huyền Vương!
Với cảnh giới và sức mạnh của Tiêu Nhất Thiên đủ để trở thành người đứng đầu một nước, thống trị một phương. Nếu như có để ở bất kỳ quốc gia nào trong hàng trăm quốc gia thì anh cũng không sợ hãi bất kỳ ai cả và vốn không cần phải cố gắng che giấu sức mạnh của mình.
Trừ khi!
Kẻ địch mạnh hơn anh!
Mà nhìn về trăm quốc gia, chỉ có mỗi chủ tổng điện của điện Huyền Vương là người mạnh nhất trong Tam Cảnh Minh Đức, ông ta hầu như vô định không gì sánh được. Chỉ có mười hai Quỷ sát là những cao thủ cấp cao của Nhị Cảnh Minh Tâm, cảnh giới và sức mạnh của ông ta có thể đè ép Tiêu Nhất Thiên.
Cho nên!
Cũng chỉ khi đứng trước mặt mấy người này, Tiêu Nhất Thiên mới dùng đến Nhất Lạp Ấn. "Ông muốn biết?"
Con người Tiêu Nhất Thiên hơi co lại, giữa hàng lông mày hiện lên sát khí. Lão quái một mắt đột nhiên sợ hãi đến nỗi run rẩy, vội vàng lắc đầu nói: "Tôi không muốn biết và cũng không xứng để biết." "Là tôi nhiều chuyện!" "Nhưng.." Mời bạn đọc truyện tại Truyện 88.net
Lão quái một mắt do dự một chút rồi nói với vẻ lo lắng: “Phân điện Thành Thanh Thủy đã bị tiêu diệt, điện chủ Hình bị giết chết, e rằng chuyện này không thể giấu diếm được. Một khi để cho điện Huyền Vương điều tra ra được thì rất nhanh chóng điều tra ra lão Điêu cậu." "Đến lúc đó sẽ rất phiền phức."
Lão quái một mắt không nói ra câu nói phía sau, nhưng tiếng nói bên ngoài lại không cần nói cũng biết. Bang Tạc Thiên đã gây ra bao nhiêu tình hình lớn như vậy khi ở thành Thanh Thủy, cho dù Tiêu Nhất Thiên có lấy được Nhất Lạp Ấn thì cũng không trốn tránh được điều tra truy xét của điện Huyền Vương. "Sao vậy?"
Sát khí giữa hai hàng lông mày của Tiêu Nhất Thiên càng nặng nề hơn, anh lạnh lùng nói: “Ông muốn tôi thông báo tin tức này cho tôn chủ Ngưu Sát, bảo ông ta đích thân đến đối phó với tôi?"
Ngoại trừ mười hai Quỷ sát ra, Tiêu Nhất Thiên không hề sợ hãi gì người của điện Huyền Vương.
Mà tôn chủ Ngưu Sát phụ trách quản lý nước Đại
Hoa. "Không phải!" "Đương nhiên là không phải!"
Lão quái một mắt nói với vẻ mặt đau khổ: “Nếu như tôi báo cáo chuyện này thì chắc chắn sẽ là tự tìm đường chết. Lão Điêu có thể còn chưa biết, vừa nãy điện chủ Hình bị cậu giết chết, thân phận của ông ta không tầm thường đâu." “Hả?”
Tiêu Nhất Thiên kỳ lạ nói: “Ông nói vậy là có ý gì?
Lão quái một mắt giải thích: “Điện chủ Hình có một người anh cả tên là Hình Tuấn Vương, chính là một trong mười hai Quỷ sát của điện Huyền Vương. Ông ta được xưng là tôn chủ Hồ Sát, sức mạnh chiến đấu rất phi phàm. Cho dù ở trong thập nhị Quý Sát Nhị Cảnh Minh Tâm thì cũng có thể Tiền Tam."
Tình cảm giữa hai anh em Hình Tuấn Vương và Hình Chiêu vô cùng sâu sắc, Hình Chiêu có thể ngồi trên vị trí người đứng phần phân điện chính là do Hình Tuấn Vương giúp đỡ ở phía sau." "Một khi tin tức Hình Chiêu bị giết chết truyền đến tai Hình Tuấn Vương, Hình Tuấn Vương nhất định sẽ không chịu để yên đâu. Cho dù tôn chủ Ngưu Sát có tha cho tôi một mạng thì Hình Tuấn Vương cũng chắc chắn sẽ không buông tha cho tôi." "Cho nên." "Bây giờ Tôi và lão Điều đang leo trên